Người có chút đầu óc đều hiểu rõ, điều này có ý nghĩa gì.
Toàn bộ mạch sống của Đại Chu triều, giờ đây đều nằm trong tay ta.
Chẳng trách hoàng đế lại nổi giận đến thế khi hay tin Tấn Vương cầu thân ta.
Chính phi của hắn vốn đã là đích nữ Thượng thư bộ Binh, nếu lại cưới thêm ta, việc tạo phản chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Thật đáng thương cho Lục Ngôn, hao tổn tâm tư, khó khăn lắm mới đứng vững trong triều, kết quả, chỉ trong một ngày đã bị đẩy về nguyên hình.
Trở lại làm một hoàng tử thất thế, không được sủng ái.
Nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch phản kích của ta.
Rất nhanh sau đó, Lục Ngôn phát hiện nhị hoàng huynh của hắn bắt đầu điên cuồng nhằm vào hắn.
Thậm chí không tiếc tự tổn hại bản thân, miễn là làm hắn tổn thương nhiều hơn.
Không bao lâu, đám tay chân của Lục Ngôn trong triều bị loại bỏ sạch sẽ, đến cả nhạc phụ của hắn, Thượng thư bộ Binh, cũng bị liên lụy, bị giáng chức xuống làm Thị lang, quyền thế chẳng còn được như trước.
Thực ra, nếu Lục Ngôn thông minh hơn một chút, hoặc cảnh giác với ta nhiều hơn thì hắn sẽ nhận ra rằng, ngay khi ta tiến kinh người đầu tiên ta tới bái phỏng chính là Nhị hoàng tử.
Hắn cũng sẽ nhận ra, trong cung, Liên Phi nương nương hiện đang được sủng ái nhất lại tình cờ là đồng hương với ta.
Khi mẫu thân kể cho ta nghe câu chuyện kinh hoàng ấy, một khoảng thời gian dài sau đó, ta luôn chìm trong lo âu và sợ hãi.
Trong câu chuyện, lẽ ra ta phải sống một đời hạnh phúc, không lo không nghĩ, nhưng chỉ vì yêu một nam nhân, mà cả đời lại khổ sở, suy sụp.
Khi ấy, giữa nỗi sợ hãi, ta từng thầm nghĩ:
Chỉ cần sau này không xuất giá, chẳng phải có thể tránh được bi kịch sao?
Nhưng khi mẫu thân rời xa, không còn ai che chở cho ta, ta mới nhận ra, thế gian này còn nhiều câu chuyện kinh hoàng hơn thế:
Chỉ vì là nữ nhân, mà vừa ra đời đã không có quyền sống, bị b*óp ch*ết hoặc d*ìm ch*ết ngay khi vừa lọt lòng.
Chỉ vì là nữ nhân, mà phải phục tùng nam nhân trong mọi chuyện.
Ở nhà thì theo cha, theo huynh trưởng, xuất giá thì theo phu; phu mất thì theo con.
Cả đời đều bị một nam nhân nào đó kiểm soát và nô dịch.
Chỉ vì là nữ nhân, mà không được phép làm những điều mình yêu thích.
Không được tham chính, không được kinh doanh, không được đến trường.
Nếu làm vậy, sẽ bị gọi là xuất đầu lộ diện, không biết liêm sỉ, tự làm nhục bản thân.
Chỉ vì là nữ nhân, mà hiển nhiên bị coi thường, khinh rẻ.
Dẫu ta có nỗ lực bao nhiêu, đạt được thành tựu lớn thế nào, cũng không thoát khỏi sự miệt thị.
Dẫu đã trở thành nữ hoàng thương giàu nhất khắp Đại Chu triều, nhưng những thương nhân lui tới vẫn không ngần ngại cắt đứt hợp tác với ta một cách vô lý.
Để chọn làm ăn với một kẻ chẳng hề có năng lực hay tài cán gì chỉ vì kẻ đó, dưới thân nhiều hơn hai lạng thịt so với ta.
Từ nhỏ, mẫu thân đã dạy ta rằng con người sinh ra đều bình đẳng, sinh ra đã tự do.
Người khuyến khích ta làm bất cứ điều gì ta muốn.
Nhưng sau khi người rời đi, ta mới thực sự thấy được những chiếc nanh khổng lồ mà thế gian này chìa ra.
Trong một khoảng thời gian dài, ta chìm trong đau khổ và mông lung.
Ta lật đi lật lại những mảnh giấy mẫu thân để lại, hy vọng tìm được câu trả lời từ trong đó.
Ta còn nhớ rõ, khi viết những dòng trên tờ giấy ấy, người đầy vẻ phấn khởi.
Người vừa huýt sáo vừa có chút đắc ý mà rằng:
“Khi ta mới đến đây, đang thịnh hành thể loại quy tắc. Ta cũng muốn bắt kịp trào lưu, viết một quy tắc truyện ngược thử xem.”
Khi ấy, ta vô cùng nghi hoặc, liền hỏi mẫu thân, quy tắc truyện ngược là gì.
Người gãi đầu, như đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào để ta hiểu:
“Truyện ngược, thì giống những câu chuyện kinh khủng ta hay kể cho con nghe.”
“Còn quy tắc… Con cứ hiểu là chỉ cần tuân theo những quy tắc này, con có thể tránh được những chuyện đáng sợ, hoặc những thứ con không ưa thích.”
Sau này, mỗi lần gặp chuyện khó chịu, ta đều sốt ruột nghĩ: Có quy tắc nào có thể giúp ta vượt qua không?
Hình như có đấy.
“Nữ tử nên hiền lương, đoan chính.”
“Nữ tử nên tam tòng tứ đức.”
“Nữ tử nên vô điều kiện phục tùng nam nhân.”
“Nữ tử nên dùng mọi thứ của mình để làm vui lòng nam nhân, và lấy đó làm vinh dự.”
Những lời này không phải quy tắc mà mẫu thân để lại,
Mà là quy tắc mà thế gian này muốn áp đặt lên ta.
Muốn ràng buộc, trói chặt ta.
Và ta, với tư cách là một nữ nhân, dường như từ khi sinh ra đã phải đối mặt với những “quy tắc” phi lý ấy.
Nhưng phải chăng, chỉ cần phá vỡ những quy tắc ấy ta sẽ có thể thoát khỏi sự giam cầm này?
Chỉ cần ta hành động theo những “quy tắc” của thế gian này, thì sẽ không còn ai chỉ trỏ phê phán ta nữa.
You cannot copy content of this page
Bình luận