Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Hắn nghĩ rằng, hạ thấp tất cả nữ nhân khác, tôn ta làm trăng sáng trên trời, sẽ khiến ta cảm động, vui sướng.

 

Nhưng ta vẫn luôn ghi nhớ lời mẫu thân:

 

“Ganh đua giữa nữ nhân là hành vi hèn hạ và độc ác nhất. Nữ nhân đã chịu sự áp bức, nô dịch từ nam nhân suốt hàng trăm năm, đáng lẽ phải nâng đỡ, giúp đỡ lẫn nhau, thân thiết như tỷ muội.”

 

“Tuyệt đối không được vì sự cưng chiều rẻ mạt của nam nhân mà ghen ghét, ganh đua lẫn nhau.”

 

“Ganh đua giữa nữ nhân chỉ mang lại trăm hại mà không một lợi. Kẻ được lợi mãi mãi chỉ là những nam nhân mưu mô, gian trá.”

 

Hắn nói Vương phi là người khô khan, tẻ nhạt.

 

Nhưng ai là kẻ đã tham luyến thân phận đích nữ của Thượng thư bộ Binh, mà cầu thân nàng vì quyền thế của nhà ngoại?

 

Hắn nói Thanh Đào tham phú phụ bần.

 

Nhưng nếu không có Thanh Đào, hắn đã ch*ết dưới tay ta từ lâu.

 

Quả thực, Thanh Đào đã phản bội ta.

 

Nhưng ta không cho rằng đó là ý muốn thực sự của nàng.

 

Nàng chẳng qua chỉ là một con rối bi thương trong tay cốt truyện, bị ép phải hy sinh cả đời mình.

 

Trong lòng ta, Thanh Đào mãi mãi là người tỷ tỷ dịu dàng, điềm tĩnh.

 

Bề ngoài chúng ta tuy xưng hô chủ tớ, nhưng thực tế, mẫu thân ta luôn thực hành tư tưởng “mọi người đều bình đẳng”.

 

Người từng nói, những người hầu hạ bên cạnh chúng ta không phải “chủ tớ”, mà là mối quan hệ “thuê mướn”.

 

Chúng ta trả tiền, họ bỏ công sức.

 

Chỉ vậy mà thôi.

 

Điều đó không có nghĩa ai cao quý hơn ai.

 

Mọi người lao động đều đáng được tôn trọng.

 

Ta may mắn sinh ra trong giàu sang, càng phải biết quý trọng, càng phải đối xử tốt và giúp đỡ người khác.

 

Còn về những tiểu thư thế gia trong kinh thành mà Tấn Vương đã hạ thấp, đẫu phần lớn trong số họ chỉ là giao tình qua loa với ta nhưng những điều ta biết về họ lại hoàn toàn khác:

 

Có người dịu dàng, đoan trang, xử sự đúng mực;

 

Có người ngây thơ, lương thiện, trong sáng như sương mai;

 

Có người phóng khoáng, thoải mái, không bị ràng buộc bởi lễ giáo.

 

Có người tài hoa xuất chúng, có người thông minh lanh lợi;

 

Có người tinh thông cầm kỳ thư họa, cũng có người nấu ăn khéo đến mức khiến ta đêm đêm trằn trọc chỉ để nhớ đến hương vị ấy…

 

Họ đều là những nữ tử tuyệt vời nhất.

 

Dẫu trong đó có người không dễ kết giao, hoặc có người chí hướng khác xa với ta.

 

Nhưng họ vẫn hơn gấp bội so với kẻ trước mắt – một kẻ ăn bám, vong ân phụ nghĩa, chuyên bôi nhọ sau lưng người khác.

 

Ta thu lại ánh nhìn mỉa mai, dịu dàng nói:

 

“Biết trong lòng điện hạ có ta, thì Yến Chiêu không còn gì oán trách nữa.”

 

“Những năm qua, ta thân cô thế cô, lưu lạc khắp nơi luôn mong mỏi có người che chở, hứa cho ta một đời bình yên.”

 

“Điện hạ, ngài có bằng lòng hứa cho Yến Chiêu một cành cây để dừng chân hay không?”

 

Khi nghe thấy lời nói thấm đẫm tình cảm của ta, Tấn Vương thoáng ngẩn người, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, ngỡ như ta chính là ánh trăng trong lòng hắn…

 

Quả nhiên, trên gương mặt Tấn Vương lộ ra đôi chút xúc động.

 

Tuy vậy, hắn vẫn khó nhọc lắc đầu, nói:

 

“Chiêu Chiêu, nàng hãy đợi thêm một chút. Hiện giờ chưa phải thời điểm tốt nhất.

 Đợi khi ta kế thừa đại thống, sẽ phế bỏ Vương phi, lập nàng làm hoàng hậu.”

 

Ta khẽ nhếch khóe môi, giọng nói càng thêm dịu dàng, như tơ nước:

 

“Nhưng Yến Chiêu ngưỡng mộ điện hạ, một khắc cũng không muốn chờ đợi thêm nữa.”

 

“Chỉ cần được ở bên cạnh ngài, dẫu chỉ là một thị thiếp, Yến Chiêu cũng mãn nguyện rồi.”

 

Tấn Vương nhìn ta chăm chú rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, ôm chặt ta vào lòng.

 

Giọng hắn trầm đục, vang lên bên tai ta:

 

 “Chiêu Chiêu, Lục Ngôn này quyết không phụ nàng.”

 

Vài ngày sau, Tấn Vương Lục Ngôn dâng tấu xin chỉ dụ của thánh thượng, cầu thân nữ hoàng thương Yến Chiêu làm trắc thất.

 

Trong mắt Lục Ngôn, đây chỉ là một chuyện nhỏ.

 

Hắn đặc biệt dâng tấu chỉ để bày tỏ sự coi trọng với ta.

 

Nhưng điều hắn không ngờ tới,

 

Là ngay khi nhìn thấy tấu chương, sắc mặt của lão hoàng đế đại biến.

 

Hoàng thượng thẳng thừng mắng hắn là sói lang dã tâm, mưu đồ bất chính.

 

Không chỉ bãi miễn tất cả chức vụ của hắn trong triều đình, mà còn hạ lệnh giam lỏng hắn, buộc hắn phải tự kiểm điểm.

 

Đám người trong đảng Tấn Vương cũng bị một trận đả kích nặng nề.

 

Khi hắn còn chưa kịp hoàn hồn, hoàng đế đã hạ thêm một đạo thánh chỉ.

 

Trong thánh chỉ, hoàng đế hết lời tán dương những cống hiến mà Yến gia đã lập nên suốt những năm qua.

 

Lại còn ban cho Yến gia quyền kinh doanh trà ngựa và sản xuất quân lương, quân bị.

 

Thánh chỉ vừa ban, cả triều đình chấn động.

 

Yến gia vốn đã nắm quyền kinh doanh đồng sắt, nay lại thêm trà ngựa cùng quân lương, quân bị.

 

Chẳng khác nào toàn bộ kho vũ khí của Đại Chu triều đều nằm trong tay ta.

 

Một tay nắm giữ tài phú vô song trên đời;

 

Một tay kiểm soát binh khí và lương thảo.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page