Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Tấn Vương thoáng ảm đạm, khóe mắt rủ xuống, trông đáng thương vô cùng.  

 

“Chiêu Chiêu, có phải nàng giận ta vì ta không sớm tìm được nàng không?”

 

Hắn nhìn ta với vẻ mặt ấm ức.  

 

“Nếu thật sự là nàng ấy cứu ta, tại sao khi ta bất tỉnh, nàng ấy lại lén đưa ta đi?”

 

Ta nghẹn lời. 

 

Lẽ nào nói thẳng rằng vì ta muốn gi*ết hắn nhưng bị Thanh Đào phát hiện à?  

 

Thấy ta không đáp, ánh mắt Tấn Vương lóe lên một tia gian xảo.  

 

“Huống hồ, trước đây ta từng đối chất với nàng ấy. Mỗi khi ta hỏi về chi tiết ngày hôm đó, nàng ấy luôn nói: ‘Ngài đã không tin, ta cũng không còn gì để nói,’ rồi không chịu tiết lộ thêm gì nữa. Rõ ràng là dấu hiệu của chột dạ.”

 

Nhắc đến Thanh Đào, giọng điệu của Tấn Vương tràn đầy khinh miệt không chút che giấu, như thể nàng ta chỉ là một con mèo hay con chim nhỏ, tùy ý để hắn đùa bỡn, tùy ý định đoạt sinh tử của nàng. 

 

Hắn thờ ơ nói:  

 

“Đã vậy nàng ta một lòng muốn bám víu, ta cũng thuận nước đẩy thuyền, cho nàng ta cơ hội. Chỉ tiếc là phúc mỏng, không gánh nổi.”  

 

Ánh mắt ta càng lúc càng lạnh lẽo. 

 

Tấn Vương đâu phải “yêu mà không tự biết”, hắn rõ ràng là “không yêu mà tự biết.” 

 

Hóa ra tất cả những gì Thanh Đào phải chịu đều là do hắn cố tình dung túng. 

 

E rằng Thanh Đào cũng không ngờ rằng, cứu một mạng người, vốn là việc đại thiện, lại khiến bản thân phải trả giá bằng cả sinh mạng.

 

Chỉ là, ta cũng không thể hiểu được, tại sao khi đối mặt với sự hiểu lầm, Thanh Đào lại không lựa chọn giải thích, mà cứ bướng bỉnh nói: 

 

“Ngài đã không tin, thì ta cũng chẳng còn gì để nói.” 

 

Đến lúc ch*ết cũng không hé nửa lời về sự thật.  

 

Ta bất giác nhớ lại mảnh giấy mẫu thân để lại, trong đó có một câu cực kỳ kỳ quái:  

 

“Xin lưu ý, con người có một cơ quan gọi là ‘miệng.’ Miệng không chỉ dùng để ăn, mà còn dùng để nói. Khi bị người khác hiểu lầm, hãy dùng miệng để giải thích kịp thời.”  

 

Lần đầu đọc, ta chỉ thấy điều đó thật nực cười. 

 

Miệng có thể dùng để nói, chuyện đương nhiên như thế mà cũng phải đặc biệt nhắc nhở sao? 

 

Nhưng giờ ngẫm lại, quả thực mẫu thân đã đoán trước mọi chuyện.  

 

Thì ra trên đời thật sự có người có miệng mà cứ làm như câm.  

 

Cảm giác chán ghét trong lòng ta đã lên đến cực điểm. 

 

Ta nhìn Tấn Vương, nở nụ cười rạng rỡ như hoa:  

 

“Điện hạ, xin hãy đưa tay ra.”  

 

Có lẽ giọng nói ta quá dịu dàng, Tấn Vương sững người một thoáng, rồi ngoan ngoãn đưa tay ra, đặt trước mặt ta.  

 

Nụ cười trên mặt ta lập tức biến mất. 

 

Ta cầm cây trâm vàng, nhắm thẳng vào lòng bàn tay hắn mà đâm mạnh xuống!  

 

 

Ta dùng toàn lực, trực tiếp xuyên thủng lòng bàn tay hắn, máu tươi tuôn ra không ngừng. 

 

Tấn Vương chau mày theo phản xạ, nhưng không hề rụt tay lại.  

 

“Chiêu Chiêu, nàng làm gì vậy?” 

 

Hắn nhìn ta đầy bối rối.  

 

Ta nheo mắt, lạnh lùng nói:  

 

“Điện hạ có biết không, tay của Thanh Đào cũng có một vết thương y như vậy?”

 

“Ngày đó, ta định dùng cây trâm này để rạch nát mặt ngài, sau đó cắt đứt yết hầu của ngài.”

 

“Thanh Đào vì ngăn cản ta, đã vươn tay giành lấy cây trâm, bị đâm một lỗ máu ở tay.”

 

“Vết thương ấy, đến lúc chết e rằng vẫn còn theo nàng ta. Không biết điện hạ có nhớ không?”  

 

Ban đầu, ta còn nghĩ đến sự khác biệt thân phận mà nén sát ý trong lòng, cố gắng giả vờ cung kính. 

 

Nhưng từng khoảnh khắc giả vờ cùng hắn đều khiến ta nghẹt thở.  

 

Nếu đã vậy, ta quyết định đánh cược. 

 

Tấn Vương là nam chính của câu chuyện này, mang hào quang nhân vật chính. 

 

Ta sẽ thử xem mình, nữ chính của câu chuyện, liệu có thể dựa vào hào quang của mình mà chống lại hắn hay không.  

 

Khi ta nói ra sự thật, sắc mặt Tấn Vương tái nhợt, đôi đồng tử mở lớn, tràn đầy sự kinh ngạc. 

 

Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh, trở về dáng vẻ điềm nhiên như cũ.  

 

Hắn thở dài:  

 

“Chiêu Chiêu, ta không ngờ nàng oán ta đến vậy, còn bịa ra câu chuyện này. Có ý nghĩa gì không?”  

 

Dù ta nói gì, Tấn Vương vẫn kiên quyết tin rằng người cứu hắn ngày đó là ta. 

 

Hắn cho rằng ta không chịu thừa nhận chỉ vì ghen tỵ với Thanh Đào, vì oán hận hắn ngày ấy không ở lại, oán hận hắn cưới thê, nạp thiếp, oán hận hắn không đến tìm ta sớm hơn.  

 

Rõ ràng chúng ta chỉ gặp nhau một lần, không hiểu vì sao hắn lại tự tin đến mức cho rằng ta đã yêu hắn sâu đậm.  

 

“Chiêu Chiêu, ta thề, người ta yêu chỉ có nàng. Thanh Đào hay vương phi bây giờ, chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi.”

 

“Đợi đến ngày ta kế thừa đại thống, nàng sẽ là hoàng hậu duy nhất của ta.”  

 

Tấn Vương tự cho mình là đúng, thao thao bất tuyệt những lời tình tứ, ra sức trấn an ta.  

 

Hắn không ngừng hạ thấp vương phi, hạ thấp Thanh Đào, hạ thấp tất cả tiểu thư thế gia trong kinh thành, nói rằng:  

 

“Bọn họ chẳng qua chỉ là một lũ phấn son tục tằng, Sao có thể so với Chiêu Chiêu của ta, như minh nguyệt trên cao?”

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page