Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

“Ôi, Tấn Vương thật quá đáng thương, bỏ lỡ chân ái, đành ôm tiếc nuối suốt đời.” 

 

“Nàng thiếp ấy thật quá nhẫn tâm, quá tuyệt tình.” 

 

“Tấn Vương từ nhỏ cô độc, chưa từng được ai yêu thương. Hắn không phải không yêu nàng, chỉ là không biết cách yêu mà thôi.” 

 

“Nghe nói gần đây Tấn Vương ngày ngày uống say, còn chuộc thân cho một hoa khôi có vài phần giống nàng thiếp ấy. Quả là người vừa có tình vừa có nghĩa.”

 

Ta day trán, chỉ cảm thấy đau đầu không chịu nổi. 

 

Trong đầu ta bất giác lại nhớ tới mảnh giấy mẫu thân để lại: 

 

“Xin lưu ý, trên đời không tồn tại thứ gọi là yêu mà không tự biết. Nếu không cảm nhận được tình yêu, đó không phải là yêu. Chỉ là sự áp bức, ràng buộc và kiểm soát đội lốt tình yêu.”

 

“Nếu phát hiện có kẻ lấy danh nghĩa yêu con mà làm tổn thương con, hãy mau chóng thoát khỏi.” 

 

Mặc dù không hiểu “kiểm soát” nghĩa là gì, nhưng ta cảm thấy mẫu thân nói rất đúng. 

 

Tấn Vương rõ ràng là kẻ lòng lang dạ sói, vong ân bội nghĩa. 

 

Vậy mà vẫn có người tin vào cái dáng vẻ giả tạo của hắn, nghĩ rằng hắn thật lòng yêu Thanh Đào. 

 

Thật khiến người ta ghê tởm. 

 

Lòng ta lại thêm phần chán ghét hắn. 

 

Nhưng ta không ngờ rằng, lần gặp gỡ tiếp theo của chúng ta lại đến nhanh như vậy. 

 

Càng không ngờ rằng, hắn sẽ một tay kéo ta vào lòng, như đang ôm trân bảo vừa mất nay tìm lại được, rồi thở dài bên tai ta:

 

 “Chiêu Chiêu, cuối cùng ta đã tìm được nàng rồi.”

 

Khoảnh khắc đó, trong đầu ta thoáng qua vô vàn mảnh ký ức.  

 

Từ khi còn nhỏ, nghịch ngợm gây rối trong học đường, cho đến tháng trước, bày mưu khiến một gã háo sắc tán gia bại sản. 

 

Cả một đời những việc ta từng làm, dù chẳng quang minh chính đại, cũng nhanh chóng lướt qua tâm trí. 

 

Nhưng dù ta cố rà soát lại mọi tội lỗi mình đã phạm, vẫn không tìm ra lý do nào đáng để chịu sự trừng phạt như thế này – bị vị Tấn Vương phiền toái này bám riết không buông. 

 

Chẳng lẽ đây chính là cái mà mẫu thân từng nói, “hào quang nhân vật chính” sao?

 

Ta là nữ chính trong câu chuyện này, còn Tấn Vương là nam chính. 

 

Dù Thanh Đào đã thay ta gánh chịu, số phận giữa ta và hắn vẫn không thể tránh khỏi dây dưa ư?  

 

Thật đúng là…

 

Ánh mắt ta thoáng tối lại, nỗ lực đè nén sát ý trong lòng, cố gắng giữ giọng điệu đoan trang mà đáp:  

 

“Điện hạ xin tự trọng. Dân nữ và điện hạ vốn không quen biết, làm gì có chuyện tìm kiếm từ lâu?”

 

Tấn Vương buông vòng tay đang ôm ta, chuyển sang nhìn ta đăm đăm. 

 

Đôi mắt hắn đầy vẻ thâm tình khiến ta cảm thấy vừa bực bội vừa ghê tởm. 

 

Sau một hồi nhìn ta, khóe môi hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười đầy vẻ tự tin như nắm chắc phần thắng.  

 

“Ngày hôm đó, người cứu ta thật ra là nàng, đúng không?”

 

Nói rồi, hắn lấy từ trong tay áo ra một vật. 

 

Ta chăm chú nhìn, thì ra là cây trâm vàng mà ta từng định dùng để rạch nát mặt hắn, nhưng bị Thanh Đào ngăn cản.  

 

Khi ấy ta không vui, về sau cũng không bận tâm tìm lại cây trâm. 

 

Không ngờ nó lại rơi vào tay Tấn Vương.  

 

Hắn nhìn cây trâm với vẻ mặt đầy hoài niệm, nói:  

 

“Ngày đó, thực ra ta không hoàn toàn ngất đi. Lờ mờ thấy khuôn mặt nàng, còn vô thức nhặt cây trâm nàng đánh rơi lên.”

 

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói:  

 

“Ta biết, người thực sự cứu ta chính là nàng. Nàng đã đưa ta về phủ, cũng là nàng mời đại phu chữa trị cho ta. Nha hoàn của nàng chẳng qua tham lam hư vinh, mới lén lút nhân lúc ta mê man mà mang ta đi.”

 

Ta như bị sét đánh. 

 

Không tài nào ngờ được, hắn lại hiểu lầm đến mức này!  

 

Mẫu thân nói không hề sai:

 

“Do dự sẽ thua, quả quyết mới tránh được hiểm họa.”

 

Ngày đó, ta không nên vì chút tình nghĩa với Thanh Đào mà tạm thời nhịn xuống, định ra tay sau.

 

Nếu lúc ấy dứt khoát gi*ết hắn, Thanh Đào cũng không phải ch*ết oan, ta cũng không phải ở đây diễn trò cùng hắn.  

 

Tấn Vương hoàn toàn không để ý đến biểu cảm u ám của ta, tiếp tục nói với vẻ xúc động:  

 

“Ta còn biết, sau khi ta rời đi, nàng đã bỏ ra mười vạn lượng bạc trắng, huy động vô số người để tìm ta.”

 

“Nhưng vì lúc đó ta vừa khôi phục thân phận, xung quanh có quá nhiều kẻ dòm ngó, nên chỉ có thể giả vờ không hay biết để tránh liên lụy đến nàng. May mắn thay, nàng vẫn đến đây.”

 

Ngữ điệu của hắn khiến ta có cảm giác như mình là một nương tử trung trinh, vượt ngàn dặm đường tìm chồng, đặc biệt đến kinh thành chỉ vì hắn.  

 

Hắn dịu dàng vuốt tóc mai ta, mỉm cười nói:  

 

“Chiêu Chiêu, lần này, ta sẽ không để nàng rời đi nữa.”

 

Ta im lặng, nắm tay trong ống tay áo siết rồi lại thả, thả rồi lại siết. 

 

Phải mất một lúc lâu ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, dùng giọng run rẩy nói:  

 

“Điện hạ chắc đã hiểu lầm. Hôm đó, vì lo rằng tùy tiện cứu một nam tử lạ sẽ làm tổn hại thanh danh của mình, dân nữ vốn định bỏ đi ngay.”

 

“Nhưng vì Thanh Đào khẩn cầu, ta mới miễn cưỡng đồng ý. Sau đó, cũng chính nàng ấy ngày đêm chăm sóc điện hạ. Người thực sự cứu mạng điện hạ hẳn là nàng ấy mới đúng.”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page