Những lời khen ấy, bề ngoài như là tán dương, kỳ thực chẳng khác gì ca ngợi mèo chó “hiểu tính người”.
Chỉ là sự giả dối đầy ngạo mạn của kẻ bề trên dành cho kẻ dưới mà thôi.
Ta thà rằng họ mắng ta “không biết liêm sỉ”, “không giữ đạo nữ nhi” còn hơn nghe những lời ca tụng “nàng ta thật giống một nam nhân”.
Huống chi, ta rộng rãi thi ân, vốn dĩ đã mang lòng tư lợi.
Đúng như lời Thanh Đào nói, ta chính là kẻ bị lợi ích che mờ mắt, chạy theo danh lợi, thủ đoạn tàn ác, máu lạnh vô tình.
Ta chẳng hiểu thế nào là “dễ cầu vô giá bảo, khó đặng hữu tình lang.”
Lại càng không rõ vì sao, đối với nữ tử, hạnh phúc lớn nhất chính là làm vui lòng nam nhân.
Nam nhân có thể hào sảng mà nói ra chí hướng “rút ba thước gươm, lập công danh không ai sánh,” hoặc “tỉnh nắm quyền thiên hạ, say tựa gối mỹ nhân.”
Vậy mà nữ nhân lại phải lấy việc nhu thuận, yếu đuối như mèo chó làm vinh.
Ta thực không cam tâm.
Ta nhất định muốn trèo lên vị trí cao nhất, trở thành người trên vạn người.
Danh tiếng, quyền thế, địa vị, lý tưởng, chí hướng, dã tâm, tất thảy đối với ta đều mang sức hấp dẫn không thể cưỡng.
Còn về nam nhân ư? Hừ, họ bất quá chỉ là thú vui tiêu khiển mà thôi.
Mùa đông năm ấy, ta phụng mệnh tiến kinh báo cáo công vụ.
Trên đường đi, ta nghe được hai câu chuyện kỳ lạ.
Một là, đương kim thánh thượng từng ân ái với một cung tỳ hai mươi năm trước.
Khi ấy, chính là thời điểm Lâm Quý Phi được sủng ái nhất lục cung.
Lâm Quý Phi lập tức sai người đánh ch*ết cung tỳ kia, nhưng không hiểu bằng cách nào, nàng ta lại trốn thoát.
Về sau, nàng sinh hạ một hoàng tử trong lãnh cung.
Sau khi hạ sinh chẳng bao lâu, nàng bệnh nặng mà mất.
Tiểu hoàng tử lớn lên đơn độc, từ nhỏ đã chịu đủ mọi khinh thường và áp bức.
Tuy nhiên, vài tháng trước, hắn vô tình cứu được thánh thượng khỏi thích khách, từ đó nhận lại phụ thân, được phong làm Tấn Vương.
Hiện nay, hắn đang là người được chú ý nhất triều đình.
Câu chuyện kỳ lạ thứ hai cũng liên quan đến vị Tấn Vương này.
Nghe nói khi hắn gặp cảnh sa cơ nơi dân gian, đã được một nữ tử cứu giúp.
Nữ tử ấy dường như từng là nha hoàn của một gia đình danh giá.
Để báo đáp ân tình, sau đó hắn đã nạp nàng làm thiếp.
Còn chính thê ư? Đương nhiên là thiên kim khuê các của thế gia môn đăng hộ đối, chính là nữ nhi của đương triều Binh Bộ Thượng Thư.
Nhưng nàng thiếp ấy lại có số phận đầy bi kịch.
Từ khi vương phi nhập phủ, hai người liên tục xảy ra xung đột.
Ai đúng ai sai không ai hay, chỉ biết rằng hậu quả là nàng thiếp ấy lần lượt bị phạt quỳ, tát mặt, thậm chí chịu đòn roi.
Vào những ngày đông giá rét, nàng bị ép xuống nước để nhặt vòng tay rơi của vương phi.
Vương phi bị bệnh về mắt, Tấn Vương liền sai người móc mắt của nàng thiếp ấy để thay cho vương phi.
Về sau, sau nỗi đau mất con, nàng thiếp quyết định tự kết liễu đời mình bằng một mồi lửa.
Trước khi ch*ết, nàng để lại một câu:
“Nguyện ngươi ôm lấy giang sơn vạn dặm, hưởng sự cô độc vô tận. Đời đời kiếp kiếp, ta và ngươi không bao giờ gặp lại.”
Nghe xong, lòng ta không khỏi chấn động.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng thiếp trong câu chuyện này chính là Thanh Đào, và vị nam nhân nàng ta từng cứu mạng không ai khác ngoài Tấn Vương.
Những chuyện nàng ta phải chịu vốn dĩ là kiếp nạn mà ta phải đối mặt, nhưng nhờ mảnh giấy mẫu thân để lại chỉ dẫn, ta đã tránh được số mệnh này, trái lại khiến Thanh Đào thay ta chịu khổ.
Nghĩ mà cảm thán, trong lòng ta càng thêm ghét bỏ vị Tấn Vương này, dù chỉ một lần gặp mặt.
Trên mảnh giấy mẫu thân ta từng viết:
“Xin hãy lưu ý, có nhiều cách để báo ân. Nhưng tuyệt đối không bao gồm việc cưỡng ép nạp người làm thiếp, rồi cố tình lạnh nhạt, áp bức và hành hạ.”
“Nếu gặp phải những tình cảnh như vậy, hãy mau chóng thoát khỏi.”
Với thân phận Tấn Vương, nếu thực sự muốn báo ân, hắn hoàn toàn có thể ban thưởng hậu hĩnh vàng bạc châu báu, đảm bảo Thanh Đào cả đời cơm áo đủ đầy, sống yên ổn.
Nhưng hắn lại chọn nạp nàng làm thiếp.
Chẳng lẽ hắn tự tin đến mức cho rằng làm thiếp của hắn đã là vinh dự tối cao mà mọi nữ nhân đều khao khát sao?
Huống hồ, những gì Thanh Đào phải chịu đựng sau đó nào phải là cách đối xử với ân nhân.
Thậm chí đối với kẻ thù, cũng hiếm ai độc ác và tàn nhẫn đến mức ấy.
Điều khiến ta không thể hiểu được là, dù bị hắn bức ép đến ch*ết, trước khi ra đi, nàng còn chúc phúc hắn ôm lấy giang sơn.
Lẽ nào, trong mắt nàng ta, ngồi trên giang sơn lại là điều bất hạnh sao?
Ta chỉ thấy đầu óc rối như tơ vò.
Những nữ tử trẻ ngồi cạnh ta lại lấy khăn lau nước mắt.
Tưởng rằng họ đang bất bình trước số phận bi thảm của Thanh Đào, nhưng khi nghe rõ, họ lại nói:
You cannot copy content of this page
Bình luận