Chương 1: Cửa hàng đầu tiên – Tiệm ăn vặt thế giới kinh dị
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
09/06/2025
Chương 7
10/06/2025
Chương 8
10/06/2025
Chương 9
10/06/2025
Chương 10
10/06/2025
Chương 11
10/06/2025
Chương 12
10/06/2025
Chương 13
10/06/2025
Chương 14
10/06/2025
Chương 15
10/06/2025
Chương 16
10/06/2025
Chương 17
10/06/2025
Chương 18
10/06/2025
Chương 19
10/06/2025
Chương 20
10/06/2025
Chương 21
11/06/2025
Chương 22
11/06/2025
Chương 23
11/06/2025
Chương 24
11/06/2025
Chương 9
Lộ Dao cũng rất thắc mắc tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây. Rõ ràng hệ thống từng nói chỉ có một mình cô có thể di chuyển giữa hai thế giới. Vậy người đàn ông này là thế nào?
Người kia cũng đang đánh giá cô, nhíu mày. Qua một lúc lâu, hắn lẩm bẩm:
“Chúng ta… có phải đã gặp ở đâu đó không?”
“Anh không nhớ sao?” Lộ Dao nhớ rất rõ. Chiều hôm qua, khi cô từ chợ trở về, người này đã chặn cô lại trên đường, móc ra một xấp tiền lớn, vẻ mặt hoảng loạn, nhờ cô dẫn đến trạm xe buýt gần nhất.
Thành thật mà nói, sự dụ dỗ đó rất lớn, nhất là khi gần đây cô tiêu tiền như nước và cần gấp tiền bổ sung vào “kho vàng nhỏ”. Chỉ cần đưa đi một chuyến là có thể dễ dàng kiếm vài vạn, như nhặt được tiền.
Nhưng sau đó, Lộ Dao phát hiện người này có gì đó không đúng, liền dập tắt ý định “không làm mà hưởng”. Cô chỉ chỉ đường mà không lấy thù lao.
Người đàn ông trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu:
“Đầu tôi hơi loạn, không nhớ ra được. Tôi có thể vào ngồi một lát không?”
Lộ Dao liếc ra phía sau anh ta, thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức thấy yên tâm, liền tránh người sang bên. Người đàn ông lập tức bước vào, chọn một chỗ gần cửa sổ và ngồi xuống.
Bạch Minh bước vào tiệm, nhíu mày liếc nhìn người đàn ông một cái, cúi đầu hỏi Lộ Dao:
“Anh ta là ai?”
Lộ Dao lắc đầu:
“Lúc chị mở cửa đã thấy anh ta dựa vào cửa, có vẻ ý thức lơ mơ.”
Bạch Minh lại nhìn người đàn ông vài lần nữa rồi quay người rời đi.
Vài phút sau, Bạch Hà và Bạch Lộc cùng Bạch Minh từ nhạc viên đi đến.
Vào tiệm ăn vặt, Bạch Minh chỉ vào người đàn ông đang ngồi ở cửa sổ:
“Là anh ta. Hỏi rõ rồi đưa đi, chúng ta còn phải chuẩn bị mở tiệm.”
Lộ Dao rót cho người đàn ông một cốc nước rồi quay lại bếp tiếp tục công việc. Thấy Bạch Minh dẫn mấy người từ nhạc viên kế bên sang, cô tò mò đi ra, nhỏ giọng hỏi:
“Người này có vấn đề gì à?”
Bạch Minh lắc đầu:
“Chắc là người mới, chỉ cần đăng ký xong là có thể cho đi.”
Người mới? Đăng ký cái gì chứ?
Lộ Dao ngơ ngác, lặng lẽ đứng phía sau Bạch Hà và Bạch Lộc.
Bạch Hà đặt lên bàn một cuốn sổ bìa đen, Bạch Lộc bắt đầu thẩm vấn, còn Bạch Hà mở sổ, lật đến một trang trắng mới.
Bạch Lộc hỏi trước:
“Anh còn nhớ tên mình là gì không?”
Người đàn ông cau mày suy nghĩ vài giây:
“Kỳ Sâm.”
Ngay khi anh ta vừa nói xong, Lộ Dao thấy trong cuốn sổ trên tay Bạch Hà tự động hiện lên tên “Kỳ Sâm”. Không cần ai viết, chữ trong sổ tự hiện ra. Dù không phải chữ Hán, mà là loại chữ kỳ lạ giống như trên menu của tiệm, nhưng Lộ Dao lại vẫn đọc được.
Bạch Lộc tiếp tục:
“Tuổi?”
“Hai mươi tám.”
“Còn nhớ trước đây anh làm nghề gì không?”
Kỳ Sâm chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi có một chiếc vòng đu quay khổng lồ:
“Nhớ chứ. Tôi làm ở chỗ đó, là ông chủ của công viên giải trí đó. Nhưng giờ tôi không tìm được đường về… Mấy người có thể đưa tôi quay lại không?”
Lộ Dao giật mình. Mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp.
Chẳng lẽ cô sắp bị lộ rồi?
Nhưng Bạch Lộc và Bạch Hà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, vẻ mặt vẫn bình thản như không có gì bất thường. Như thể chuyện này với họ quá đỗi quen thuộc.
Bạch Lộc giữ giọng lạnh nhạt:
“Anh không thể quay về đâu. Còn nhớ vì sao anh lại đến được đây không?”
Kỳ Sâm lắc đầu:
“Tôi không nhớ nữa. Sáng dậy đã thấy mình ngồi trước cửa tiệm rồi.”
Bạch Lộc gật đầu:
“Ừ, tình hình chúng tôi đã nắm được. Anh đã được đăng ký làm cư dân của khu A, từ nay hãy yên tâm sinh sống ở đây.”
Bạch Hà lấy ra một quyển sổ nhỏ từ cuốn sổ bìa đen, đưa cho Kỳ Sâm:
“Đây là ‘Hướng dẫn sinh hoạt’. Anh nên đọc kỹ. Có vấn đề gì thì hỏi nhân viên trong tiệm, hoặc đến nhạc viên bên cạnh để được giúp đỡ. Nếu không còn chuyện gì nữa, bọn tôi xin phép đi trước.”
Kỳ Sâm lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt căng thẳng:
“Rốt cuộc các người đang làm cái gì vậy? Các người định nhốt tôi ở đây à? Tôi nói rồi, nhà tôi chỉ ở phía bên kia con sông thôi! Gọi xe đưa tôi về là được, tôi có thể trả tiền. Bao nhiêu cũng được!”
Bạch Lộc và Bạch Hà đã đi gần đến cửa, nghe vậy liền quay đầu lại. Bạch Lộc cau mày, lạnh giọng:
“Không cần ồn ào. Kỳ Sâm tiên sinh, anh đã được xác nhận là cư dân của thế giới này, không thể quay về được nữa.”
Kỳ Sâm giận dữ không nói nên lời. Anh ta tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ, gặp toàn những con người kỳ lạ. Nơi anh làm việc chỉ cách đây một cây cầu, vậy mà chẳng ai chịu đưa anh về. Họ không cho anh đường, cũng chẳng chỉ lối.
Nhưng dù anh có nổi giận, Bạch Lộc và Bạch Hà cũng không nói gì thêm, quay lưng bỏ đi.
Lúc này, Hạnh Tử bước vào, vừa nhìn thấy Kỳ Sâm liền hỏi với vẻ rành rẽ:
“Người mới à?”
Bạch Minh liếc nhìn Lộ Dao một cái, không nói gì, chỉ gật đầu.
Lộ Dao vòng qua ngồi đối diện với Kỳ Sâm, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn “Hướng dẫn sinh hoạt” bị anh ta đè lên. Hóa ra còn có cả thứ này nữa, thú vị thật.
“Cho tôi xem quyển sổ đó một chút được không?” cô hỏi nhẹ nhàng.
Kỳ Sâm cau mày, dùng tay giữ chặt cuốn sổ, giọng mất kiên nhẫn:
“Cho tôi một ly cà phê đá kiểu Mỹ.”
Bạch Minh bước đến, kéo Lộ Dao đứng dậy, còn khó chịu hơn cả Kỳ Sâm:
“Ở đây không bán cà phê đá kiểu Mỹ. Sắp mở cửa hàng rồi, không có chuyện gì thì anh ra ngoài đi.”
Kỳ Sâm nhìn chằm chằm vào mặt Lộ Dao một lúc, ánh mắt lướt qua bộ quần áo của cô. Trong đầu anh những hình ảnh hỗn loạn dần kết nối thành một mạch rõ ràng.
Mắt anh trợn to, như vừa nhớ ra chuyện gì, rồi nghiến răng nói:
“Là cô! Tôi nhớ ra rồi, hôm qua chúng ta đã gặp!”
Lộ Dao rút tay khỏi tay Bạch Minh, dặn cậu và Hạnh Tử chuẩn bị khai trương.
Sau đó cô lại ngồi xuống đối diện Kỳ Sâm, vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng:
“Đúng, hôm qua chúng ta có gặp. Sau đó anh đã gặp chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Kỳ Sâm cười lạnh:
“Chẳng lẽ không phải do cô đưa tôi đến đây sao? Nói đi, ai sai cô tới? Cô muốn gì?”
Lộ Dao cau mày. Thật sự không thể giao tiếp nổi.
Cô lại liếc nhìn quyển “Hướng dẫn sinh hoạt” đang bị anh ta đè chặt, trong lòng cực kỳ tò mò. Nhưng rồi cô đứng dậy, bình tĩnh nói:
“Không phải tôi. Anh tự đến đây. Tôi phải chuẩn bị mở cửa hàng, anh bình tĩnh lại một chút đi.”
Lộ Dao đi vào bếp, còn Kỳ Sâm thì lập tức đứng dậy, định trèo qua cửa sổ trốn ra ngoài.
Cửa sổ tuy mở rộng, nhưng ngay chỗ bệ cửa lại giống như có một lớp chắn vô hình, cứng rắn như tường đá. Anh ta dùng đủ cách đẩy, đập, thậm chí dùng vai húc, nhưng vẫn không sao đi qua được.
Kỳ Sâm tức tối rời khỏi quán ăn, định tìm đường ra ngoài, nhưng vừa bước chân ra, anh đã nhận ra khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, đâu đâu cũng toát lên vẻ kỳ quái, không hề giống bất kỳ nơi nào anh từng biết.
Anh đi thang máy xuống dưới, tưởng rằng chỉ cần ra khỏi tòa nhà là có thể quay về chỗ cũ. Nhưng dưới lầu cũng là một thế giới hoàn toàn khác xa lạ đến mức khiến người ta thấy rợn người.
Hai tiếng sau, Kỳ Sâm thất thần quay lại tiệm ăn vặt.
Đúng lúc này, tiệm đang vào giờ cao điểm, ba người trong quán đều bận tối mặt tối mày, chẳng ai để ý đến anh.
Kỳ Sâm dựa người vào cửa, khuôn mặt đầy bực bội. Trong lòng anh có cả đống câu hỏi muốn hỏi Lộ Dao.
Ngoài cửa, khách đã xếp hàng dài đến tận cửa thang máy. Quán ăn này rốt cuộc có gì mà đông khách dữ vậy? Chẳng lẽ không còn quán nào khác để ăn sao? Sao ai cũng đổ dồn đến đây?
Ngay gần anh, trong hàng người, một cậu thiếu niên đang hào hứng nói:
“Anh ơi, sắp đến lượt mình rồi! Sau buổi livestream tối qua, người tới quán còn đông hơn nữa đấy!”
“Ừ.” Người đàn ông đi cùng chỉ gật nhẹ một tiếng. Xếp hàng lâu như vậy, bình thường có thể khiến người ta bực, nhưng với anh ta, lâu rồi mới có cảm giác mong đợi như thế này, lại thấy thú vị nữa là khác.
Hơn nữa, anh biết rất rõ sau thời gian chờ đợi dài đằng đẵng ấy, thứ mình sắp được ăn là đồ thật, không phải mấy thứ ảo trong game.
Cái sự “thật” ấy với anh quý giá hơn bất cứ phần thưởng nào.
Lúc này, Kỳ Sâm nhạy bén bắt được một điểm khác thường. Anh ngẩng đầu nhìn về phía đầu hàng nơi có hai người đang đứng và ánh mắt anh dừng lại trên người người đàn ông cao lớn, sắc mặt bỗng biến đổi dữ dội. Anh ta trợn mắt, giọng run rẩy:
“Anh… sao lại ở đây?”
Người đàn ông ấy chính là Đỗ Thần cũng ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Sâm. Trong mắt anh lướt qua một tia hiểu rõ:
“Mới đến à?”
Đỗ Thần không nhận ra Kỳ Sâm là ai, nhưng từ ánh mắt của đối phương, anh cũng đoán được một phần.
Thỉnh thoảng sẽ xảy ra những tình huống thế này, những “người chơi” thất bại bị tống vào thế giới này, rồi tình cờ đụng mặt những NPC mà họ từng “giẫm đạp” trong game.
Phần lớn NPC, khi bước vào trò chơi, đều phải dùng lớp ngụy trang để bảo vệ chính mình. Có người còn cố ý làm cho bản thân trông cực kỳ đáng sợ, hoặc thảm hại, khiến người chơi buông lơi cảnh giác.
Lúc Đỗ Thần mới bắt đầu có triệu chứng “mất hồn” trong thế giới thực, cảm xúc anh ta bất ổn, từng có một khoảng thời gian vào game mà không thèm ngụy trang, chỉ dùng đúng hình dạng thật của mình.
Người này có lẽ đã từng thấy bộ dạng thật của anh ta. Hơn nữa, nhìn phản ứng thì rõ ràng ấn tượng phải rất sâu sắc.
Kỳ Sâm lùi liền ba bước, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt hoảng loạn đến cực độ, chân mềm nhũn như mì luộc.
Đỗ Thần nhanh tay đỡ lấy anh ta: “Đừng sợ, cậu giờ cũng giống chúng tôi rồi.”
Giống? Là ý gì?
Câu nói ấy rơi vào tai Kỳ Sâm chẳng khác nào một bản án tử hình. Sau vài giây ngây người, sắc mặt anh ta trắng bệch, gần như sụp đổ. Đến lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao mình lại bị đưa đến nơi này.
Đúng lúc đó, Đỗ An đã bước vào quán ăn, quay đầu lại gọi:
“Anh ơi, gọi món đi!”
Đỗ Thần thả tay ra, quay người vào trong quán. Trong ánh mắt lạnh nhạt của anh thoáng qua một tia hứng thú khó giấu.
So với những người chơi thất bại, chủ quán ăn này còn khiến anh tò mò hơn nhiều.
Lộ Dao lúc này vẫn đang tất bật trong bếp. Không biết có phải nhạy cảm quá không, nhưng cô luôn có cảm giác như có ánh mắt nào đó đang chăm chú nhìn mình từ xa. Cô ngẩng đầu nhìn quanh thì chỉ thấy thực khách đang tập trung ăn uống, chẳng ai có vẻ đang để ý đến cô cả.
Sau gần hai tiếng bận rộn, nguyên liệu trong bếp cũng đã bán hết sạch. Lại một lần nữa, cô buộc phải đóng cửa sớm.
Đám khách đứng xếp hàng từ sớm mà vẫn không được ăn, không nhịn được bắt đầu than thở:
“Chủ quán ơi, không thể chuẩn bị nhiều thêm chút sao? Gọi thêm vài người đi chứ! Cứ thế này hoài, tụi tôi sắp phát điên vì chưa từng ăn được món nào của chị đó!”
Lộ Dao vẫn giữ giọng điềm đạm, gật đầu trả lời:
“Dạo này tôi đang tuyển thêm người. Đợi tuyển được người phù hợp rồi, tôi sẽ cân nhắc mở rộng thêm quy mô quán. Hôm nay thật sự xin lỗi nhé. Tôi có chuẩn bị ít trái cây sẵn, ai chưa được ăn có thể qua chỗ chị Hạnh Tử lấy một phần miễn phí nha.”
Khách vốn chỉ buột miệng than vãn vài câu, không ngờ chủ quán lại để tâm thật. Nghe còn có cả trái cây miễn phí, ai nấy vừa thấy ngại, vừa cảm động.
Hơn nữa, trái cây của chủ quán lại cực kỳ ngọt và tươi hoàn toàn khác với mấy thứ mua ngoài kia. Mọi người chẳng ai khách sáo, lần lượt kéo qua chỗ Hạnh Tử nhận trái cây, ai nấy đều vui vẻ ra về.
Đỗ Thần ngồi ở góc gần cửa sổ, ánh mắt luôn dõi theo Lộ Dao. Cô nàng này có vẻ rất có chiêu trò, càng nhìn càng thấy không đơn giản.
Chẳng mấy chốc, Bạch Minh bước tới ngăn Lộ Dao lại, nghiêng đầu nhìn Đỗ Thần với ánh mắt cảnh cáo.
Đỗ Thần mỉm cười mỉm, bất đắc dĩ nhún vai, rõ là sớm đã bị theo dõi từ trước rồi.
Khách trong tiệm dần tan, cuối cùng Kỳ Sâm cũng tiến vào. Nhìn thấy Đỗ Thần ngồi ở góc, anh ta không dám làm ầm ĩ, cố giả vờ như không thấy.
Anh ta tìm đến phòng bếp, vẻ mặt phức tạp, gọi Lộ Dao:
“Cô lại đây một chút.”
Lộ Dao giơ tay chỉ mình, hỏi: “Tôi sao?”
Kỳ Sâm gật đầu.
Lộ Dao bước ra, Kỳ Sâm bất ngờ nắm lấy tay cô, rồi lại buông ra, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bối rối:
“Sao lại nóng thế này? Cô… ngao…”
Anh ta che đầu, rồi từ từ ngồi xổm xuống đất, lần này chắc chắn rất đau rồi.
Đỗ Thần đã đến từ lúc nào, bỗng gõ nhẹ vào đầu Kỳ Sâm. Anh ta ôm đầu lắc lắc rồi cười nói với Lộ Dao:
“Người mới không hiểu chuyện, để tôi dẫn hắn đi nhạc viên học tập một chút.”
Hai chữ “nhạc viên” nghe cứ như là cái chỗ kinh khủng nhất, khiến Kỳ Sâm giật mình mở mắt, rồi bắt đầu vùng vẫy hết sức:
“Tôi không đi ‘nhạc viên’, không cần đi ‘nhạc viên’! Thả tôi xuống! Tôi tự xem sổ hướng dẫn sinh hoạt, không cần đi nhạc viên!”
Đỗ Thần thở dài, buông tay ra, chán nản nói:
“Thôi vậy.”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, vang vọng trong cửa hàng. Mọi người nghe thấy đều không phản ứng gì.
Lộ Dao hồi thần lại.
Bên ngoài có hai người đàn ông đứng đó, trong đó một người mặc đồng phục.
Họ gõ cửa mà không ai ra mở, đợi bên ngoài tiệm ăn vặt đến hai mươi phút, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ đi.
Nửa tiếng sau, khách trong tiệm đều đã ra về, Hạnh Tử cũng tan ca rời đi.
Kỳ Sâm vẫn nằm lì trong tiệm không chịu đi, Bạch Minh chủ động ở lại canh giữ.
Tối qua Lộ Dao không có về, nên giờ muốn ra ngoài một chút nhưng cũng lo lắng không yên khi để Kỳ Sâm với Bạch Minh ở lại.
Kỳ Sâm thấy dù Bạch Minh có thế nào cũng không rời đi, chỉ còn mắt hướng về Lộ Dao cầu cứu:
“Tôi muốn uống cà phê, cô có cách gì không?”
Có lẽ hôm nay khách đông quá, Kỳ Sâm cũng thật thà hơn hẳn, nói chuyện cũng lịch sự.
Lộ Dao vốn định thẳng thắn từ chối, nhưng khi thấy cuốn “Sổ tay sinh hoạt” trong tay Kỳ Sâm, cô chợt nảy ra một ý:
“Có thể nghĩ cách… Nhưng phải đổi bằng cuốn sổ tay đó.”
Kỳ Sâm gật đầu: “Được.”
Thế là Lộ Dao rời tiệm, chạy ra trung tâm thương mại để mua loại cà phê mà Kỳ Sâm yêu cầu.
Khi quay trở lại, cô thấy trước cửa tiệm ăn vặt có hai người đàn ông lạ mặt đang đứng đó.
Lộ Dao lập tức cảnh giác, bước chân chững lại.
Cả hai người đều có ngoại hình nổi bật, trông rất thu hút. Nhìn thấy cô cầm cà phê, một trong số họ bước lên trước, chủ động chào hỏi:
“Chào cô, xin hỏi cô có phải là Lộ Dao không?”
Lộ Dao hơi cảnh giác: “Anh là ai?”
Người đàn ông lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô:
“Tôi tên là Trang Lương, hiện đang điều hành một viện bảo tàng trong thành phố. Xin lỗi vì đường đột đến gặp, nhưng tôi có một số chuyện muốn hỏi cô.”
Lộ Dao hỏi lại: “Chuyện gì vậy?”
Người kia đáp:
“Trước khi vào chuyện chính, tôi muốn hỏi một điều… Cô có biết trò chơi tên là ‘Nhạc Viên’ không?”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Các nàng thả tim nha
4 ngày