CẨM NANG KINH DOANH CỬA HÀNG Ở DỊ GIỚI

Chương 18

Chương trước

Chương sau

Mỗi ngày, viện điều dưỡng đều đưa mười bệnh nhân đến tiệm ăn vặt. Nghe y tá kể lại, ai ăn phần ăn đặc biệt ở đây thì bệnh tình đều thuyên giảm rõ rệt, thậm chí khỏi hẳn.

Loại kẹo trái cây ngào đường mà Lộ Dao đưa có hiệu quả cực kỳ tốt, bệnh nhân ăn vào thấy dễ chịu hơn, bệnh tình cũng được kiểm soát, đến mức ai cũng mong được quay lại tiệm để “trị liệu”.

Buổi trưa, sau khi vừa tiễn một nhóm bệnh nhân mắc chứng mất hồn, Lộ Dao tranh thủ thời gian rảnh để nghiên cứu món mới trong bếp. Hương thơm từ nhà bếp tỏa ra thơm ngào ngạt.

Bạch Minh, Hạnh Tử và Tiểu Gia tụ tập xem, thật ra là để canh sẵn… xin tí đồ ăn thử còn sót lại.

Thanh bước vào tiệm. Vừa nhìn thấy Kỳ Sâm đang ở đó, anh ta phớt lờ hoàn toàn, đi thẳng đến bên ngoài bếp:

“Chủ tiệm.”

Lộ Dao ngẩng đầu lên, nhận ra ngay:

“Thanh, lâu rồi không gặp!”

Là vị khách đầu tiên của tiệm ăn vặt này, Lộ Dao vẫn còn nhớ rất rõ. Anh từng ghé một hai lần, sau đó thường chỉ thấy cậu trai tóc đỏ đi cùng anh đến.

Thanh nhẹ gật đầu, ánh mắt dừng lại ở cái nồi đang sôi lục bục trước mặt cô:

“Dạo này bận quá, nên không đến được. Giờ có thể ăn cơm không?”

Bình thường thời điểm này tiệm không nhận khách. Nhưng có vẻ như Thanh đến đây chỉ để ăn.

Lộ Dao nhớ mang máng rằng anh ta sống khá xa, nên cũng không tiện đến thường xuyên. Cô gật đầu:

“Anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Thanh không kiềm được nuốt nước bọt, “Tôi vừa thi đậu thủ vệ tầng 99 Nhạc Viên, ngày mai sẽ được điều sang đây.”

Nghe vậy, Lộ Dao nở nụ cười:

“Chúc mừng nha! Đáng để ăn mừng đấy. Vừa hay tôi đang thử món mới, anh muốn thử không?”

Trong lòng Thanh mừng rỡ, nhưng mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh:

“Cảm ơn chủ tiệm.”

Mấy buổi livestream gần đây, khán giả đều yêu cầu phần ăn đủ món, liên tục giục cô ra món mới.

Ban đầu Lộ Dao định bán riêng món dứa thịt chiên sốt chua ngọt, nhưng sau lại đổi ý, thử nghiên cứu phần ăn kiểu tổng hợp.

Phần ăn mà Thanh nhận được gồm:

Một suất lớn dứa thịt chiên giòn sốt chua ngọt.

Một phần thịt kho tàu.

Một phần măng tây xào thanh thịt.

Một dĩa nhỏ salad củ cải trộn.

Một chén canh gan heo và thịt viên tam tiên.

Một chén cơm đầy

Phần ăn đầy đặn, nhìn thôi đã thấy hấp dẫn.

Thanh chọn ngồi một góc, không muốn bị ai làm phiền trong lúc ăn. Bên ngoài cửa sổ là phong cảnh đẹp như tranh, nhưng anh chẳng buồn nhìn lấy một cái, toàn bộ sự chú ý dồn hết vào khay đồ ăn trước mặt.

Miếng thịt kho tàu mềm tan, đũa chạm vào là vỡ, nước sốt đậm đà phủ bóng. Thanh gắp ba miếng nhét vào miệng, rồi chan một thìa lớn nước sốt lên cơm, vừa ăn vừa nhai như hamster tích trữ đồ ăn.

Miệng còn chưa nuốt hết, ánh mắt đã dán chặt vào món dứa thịt chiên sốt chua ngọt. Vị chua ngọt đặc trưng cùng hương trái cây nhiệt đới khiến người ta chỉ muốn ăn mãi không ngừng.

Thanh đổ nửa suất dứa thịt lên cơm, bưng bát lên bắt đầu ăn như chưa từng được ăn. Tốc độ khiến Kỳ Sâm nhìn mà phát hoảng, lúc nãy anh ta vào còn định ngăn cản, giờ mới biết hàm răng tinh xảo kia còn đáng sợ hơn cả Tiểu Gia.

Còn Lộ Dao thì chỉ cảm thấy ấm lòng. Nhìn thấy người ta thích thú với món mình nấu, tâm trạng của cô cũng tốt lên hẳn.

“Chủ tiệm, phiền cho thêm cơm.”

“Ngay đây!”

Thanh ăn no căng bụng, trước khi đi còn mua thêm một ly cà phê và ít bánh quy bơ đem về.

Cửa hàng bánh ngọt của Nhạc Viên khu C.

Xích đang ngồi trong văn phòng, sắc mặt đầy phiền muộn.

Thanh mấy hôm trước xin nghỉ phép, từ đó đến giờ vẫn chưa quay lại làm.

Trong lòng Xích đầy lo lắng. Hôm qua, anh còn đến tận nhà Thanh gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

Xích càng nghĩ càng thấy lo. Anh nghi Thanh mắc chứng thất hồn, mà còn có vẻ bệnh đã rất nặng.

Thông thường, người bắt đầu nghỉ phép rồi sẽ từ chức, sau đó tự nhốt mình trong nhà, không giao tiếp, không gặp ai, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Căn bệnh “thất hồn” này xuất hiện chủ yếu ở người bình thường, bởi vì tinh thần yếu và hồn lực thấp. Những người làm thủ vệ thường tâm lý vững vàng, hồn lực mạnh, lại đang giữ nhiệm vụ ở Nhạc Viên thì rất ít khi mắc phải.

Nhưng trong hai năm gần đây, ngay cả các thủ vệ cũng bắt đầu bị căn bệnh này xâm chiếm.

Ngoài Đỗ Thần thủ vệ của Thanh Sơn Nhạc Viên, thì thủ vệ đời trước của Khu A tầng 99 Nhạc Viên cũng đã mất vì chứng thất hồn.

Xích nghĩ tới đây thì mặt mày càng ủ rũ hơn.

Đúng lúc ấy, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài. Thanh bước vào.

Xích lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía anh:

“Thanh! Cậu không sao chứ?”

Thanh lắc đầu:

“Không sao. Tớ mang cà phê và bánh quy bơ về, cậu có muốn không?”

“Muốn!” Xích nhận lấy ngay, hỏi tiếp: “Cậu đi tiệm ăn vặt sao? Sao không rủ tôi đi cùng?”

Thanh ngồi xuống, uống một ngụm cà phê, nhăn mày lại, đắng quá, khó uống thật:

“Tớ đi thi khảo hạch thủ vệ.”

“Khảo hạch thủ vệ?” Xích bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng: “Là… của Khu A tầng 99 Nhạc Viên?”

“Ừ.”

“……Nói cách khác, gần đây cậu cắm đầu vào chơi game là để chuẩn bị thi khảo hạch?”

“Ừ.”

“……Cậu không hề bị chứng thất hồn?”

“……Không.”

Xích nghẹn họng.

Thì ra đồng nghiệp của mình không những không bị bệnh, mà còn lén lút luyện tập, nỗ lực vươn lên.

So với người ta, bản thân thì suốt ngày lười biếng, suy nghĩ vẩn vơ, rõ ràng là… đúng kiểu “250” (kẻ ngốc) rồi còn gì…

Không khí chùng xuống trong vài giây.

Xích:

“……Vậy cậu thi đậu chưa?”

Thanh hơi cong môi cười nhẹ:

“Đậu rồi.”

Xích: “……”

Cà phê trong miệng trở nên vừa đắng vừa chua, Xích nhíu mày đến mức mí mắt sắp dính lại với nhau, không biết còn có thể nói gì thêm nữa.

Dù sao thì, ít nhất Thanh không bị thất hồn. Đó là điều quan trọng nhất.

Thanh vẫn còn đang nhớ lại bữa trưa tuyệt vời ở tiệm ăn vặt, không nhịn được mà nói ra:

“Chủ tiệm đang nghiên cứu món mới, tớ trưa nay ăn thử rồi. Ngon hơn tất cả những món trước đây luôn. Khi nào lên món mới, tớ có thể mua trước một phần cho cậu.”

Xích chợt nhận ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi:

“……Khoan đã, cậu tham gia khảo hạch… là vì muốn được ăn ở tiệm ăn vặt đó à?!”

Thanh:

“Ừ, lúc Bạch Minh rời đi, tôi đã biết thủ vệ trưởng sẽ tuyển lại thủ vệ cho tầng 99, nên vẫn luôn chuẩn bị.”

Xích:

“…… Cắt đứt quan hệ đi!”

Đi tiệm ăn vặt mà không rủ tôi, vai hề đúng là tôi thật rồi!

Tiệm ăn vặt của Lộ Dao chính thức cho ra mắt suất cơm phần mới, gồm một món mặn, một món chay, một món rau xào nhẹ, một bát canh và một phần cơm.

Giá: 300 giờ/suất, mỗi ngày chỉ bán giới hạn 50 phần.

Ngay sau khi ra mắt, dân cư khu Mộng Chi Hương đổ xô tới tranh mua.

Ngày nào cũng có khách không mua được đến cầu xin Lộ Dao tăng thêm số lượng, nhưng cô đều từ chối. Thật sự là làm không xuể.

Trong lúc Lộ Dao đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp, Hạnh Tử đến thông báo có người đến nhận việc.

Quảng cáo tuyển dụng đã đăng từ lâu, cuối cùng cũng có người đến phỏng vấn. Lộ Dao gác lại công việc, đi ra ngoài tiếp người mới.

Người đến là một thanh niên tên Toàn Thắng Cử, khoảng 30 tuổi, dáng người cao gầy, ngoại hình bình thường, nhìn có vẻ ít nói và không giỏi giao tiếp.

Lộ Dao cảm thấy anh ta hơi quen mắt, trong đầu lóe lên một hình ảnh mơ hồ:

“Anh là… bệnh nhân từng bị thất hồn chứng đến ăn cơm ở tiệm tôi phải không?”

Toàn Thắng Cử không ngờ cô có thể nhận ra mình, hơi ngạc nhiên và lúng túng đáp:

“Đúng vậy. Tôi là một trong những bệnh nhân đầu tiên khỏi nhờ cơm tiệm. Xuất viện xong tôi chuyển đến khu A sống. Đã sớm thấy thông báo tuyển dụng, nhưng mãi không có dũng khí đến phỏng vấn.

Gần đây tiệm ra suất mới, tôi ngồi canh cả tuần mà vẫn không mua được.

Tôi… tôi trước kia từng làm bếp chính cho quán ăn đêm, cũng có kinh nghiệm làm tiệm tại gia. Muốn xin vào làm bếp cho tiệm cô, cô thấy thế nào?”

Vì không mua được phần ăn mới mà quyết tâm đến xin việc, Lộ Dao dở khóc dở cười, lại là một người “nghiện cơm tiệm” đến mức liều lĩnh ứng tuyển. Đã vậy còn rất thật thà.

Đầu bếp là vị trí cô đã tuyển suốt mà chưa tìm được người ưng ý, không ngờ lần này lại tự có người đến gõ cửa.

Tuy nhiên, Lộ Dao không nhận ngay mà đặt ra một bài kiểm tra đơn giản: Giao cho Toàn Thắng Cử phụ trách nấu cơm trưa cho nhân viên, bếp và nguyên liệu để anh toàn quyền sử dụng.

Toàn Thắng Cử vui mừng khôn xiết, vừa vào bếp đã thấy nguyên liệu tươi ngon bày trên giá, đôi mắt anh ta như phát sáng.

Đã lâu không đứng bếp, nhưng vừa đặt chân vào khu bếp, anh đã quyết định phải dốc toàn bộ tay nghề để được nhận.

Lộ Dao đóng gói xong phần ăn bán trưa, quay lại xem Toàn Thắng Cử nấu nướng.

Thanh niên mang tạp dề, xắn tay áo cao, thao tác thành thạo từ thái rau đến nêm nếm, động tác xào nấu liền mạch, gọn gàng.

Món đầu tiên ra lò, Lộ Dao nếm thử một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên.

Cô vốn tự tin vào tay nghề của mình, vì cô thích ăn, thích nghiên cứu công thức và tự mình nấu nướng.

Vậy mà tay nghề của Toàn Thắng Cử khiến cô rất hài lòng: dao cắt tinh tế, kỹ thuật xào rau và nêm nếm rất chuẩn, màu sắc, hương vị, trình bày đều đạt tiêu chuẩn.

Lộ Dao không ngần ngại khen:

“Ngon!”

Tiểu Gia đi ngang qua, cô gọi cậu lại, đưa mâm đồ ăn cho nếm thử tay nghề của Toàn Thắng Cử:

“Thế nào?”

Tiểu Gia ăn hai miếng, hơi do dự, rồi nói:

“Ăn ngon thì có ngon… nhưng không ngon bằng đồ cửa hàng trưởng nấu.”

Toàn Thắng Cử có phần căng thẳng, cũng nếm một miếng rồi gật đầu:

“Thật sự không bằng đồ cửa hàng trưởng.”

Lộ Dao buồn cười, cả hai người này đều là cáo già, cô phất tay cười nói:

“Không cần căng thẳng. Đồ anh nấu rất ngon, tôi thấy đủ tiêu chuẩn rồi.”

Toàn Thắng Cử cố gắng kìm nén sự vui mừng, xác nhận lại:

“Ý cô là……”

“Tôi tuyển anh.” Lộ Dao đáp.

【 Tiệm ăn vặt của Lộ Dao đã tuyển thành công năm nhân viên, chính thức có quy mô sơ bộ, thăng cấp thành cửa hàng năm sao. Mong chủ tiệm tiếp tục cố gắng! 】

【 Tốn 5 vạn điểm giá trị nhân khí có thể nâng cấp dị không gian thành nhà lầu hai tầng. Có muốn nâng cấp không? 】

Hiện tại tiệm ăn vặt lượng khách rất lớn, dù mới mở rộng không gian cách đây không lâu nhưng vào khung giờ cao điểm vẫn chật như nêm.

Gần đây, các buổi livestream giúp Lộ Dao thu được rất nhiều quà tặng, giá trị nhân khí dồi dào, đủ điều kiện để suy nghĩ về việc nâng cấp.

Sau khi nâng cấp, lầu trên có thể mở khu bán cà phê, trà và bánh ngọt, còn lầu dưới tiếp tục giữ mô hình tiệm ăn vặt không cần phân chia giờ sáng hay chiều nữa.

Sau khi cân nhắc kỹ, Lộ Dao quyết định chọn “Thăng cấp”.

Tuy nhiên, việc nâng cấp sẽ khiến cửa hàng phải đóng cửa bảo trì trong vòng 12 tiếng, không thể thực hiện ngay lập tức.

Ba ngày sau, cô đã dự định tung ra món phở mới, thế là dứt khoát gộp cả việc nâng cấp và ra món mới vào cùng một đợt, tiện thể livestream quảng bá, tiếp tục nâng cao danh tiếng cho tiệm ăn vặt.

Trưởng tàu Cao Dương ngồi trên đoàn tàu điện ngầm do chính mình thiết kế, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua nhanh chóng qua ô cửa sổ, chán đến mức… pha lẫn chút tuyệt vọng.

Anh đã mất 5 năm để xây dựng hệ thống tàu điện ngầm phủ khắp 13 khu.

Mọi người rất thích những đoàn tàu do anh điều hành, cũng thích ngồi tàu dạo vòng quanh các khu vực như thể đang lang thang mãi trong cuộc đời mình.

Mỗi ngày, Cao Dương cũng lên tàu của chính mình, chọn tuyến khác nhau để đi đến những khu vực khác nhau.

Anh đã đi hết cả 13 khu vực, nhưng trước sau vẫn không thể tìm ra nơi mà mình muốn xuống.

Tất cả các nơi… đều giống nhau.

Thế giới này, tất cả con người đều là những linh hồn mang chấp niệm chưa thể siêu thoát.

Thế giới này không có sự sống thực sự, thời gian đã ngừng trôi từ lâu.

Bọn họ bị nhốt trong một thế giới hoang vắng, không thể rời đi, cũng không thể tự mình quyết định nơi xuống trạm.

Lúc này, một nhóm người bỗng xuất hiện trong tầm mắt Cao Dương.

Hôm nay anh đang ngồi trên chuyến tàu từ khu E đến khu A.

Dường như mỗi ngày, vào giờ này, luôn có một nhóm người lên tàu từ trạm này, sau đó xuống ở trạm 99, khu A.

Những người này thần sắc mộc mạc, ánh mắt trống rỗng, đều là bệnh nhân mắc “ chứng thất hồn”.

Việc này thật kỳ lạ, từ khu E đến khu A không phải gần, mà người mắc thất hồn thường không thích di chuyển, cũng không thích giao tiếp.

Thế mà gần đây, những bệnh nhân này lại tụ tập thành nhóm cùng đến khu A?

Cao Dương bỗng sinh ra hứng thú với điểm đến của họ, anh bước đến, định bắt chuyện thử xem.

Những bệnh nhân thất hồn đều mặc đồng phục giống nhau, ngồi thành một hàng, bên cạnh là hai nhân viên y tế đi cùng chăm sóc.

Không ai trong số bệnh nhân phản ứng gì với Cao Dương, chỉ có một y tá ngồi cạnh nghe thấy câu hỏi của anh, mỉm cười giải thích:

“Chúng tôi đang đưa họ đến tiệm ăn vặt cạnh Nhạc Viện 99, khu A, để điều trị.”

Cao Dương chớp chớp mắt:

“Điều trị cái gì cơ?”

Y tá:

“Chứng thất hồn.”

Cao Dương ngạc nhiên:

“Tiệm ăn vặt mà cũng trị được chứng thất hồn á?”

Y tá vẫn mỉm cười, bình thản đáp:

“Những tiệm khác thì tôi không biết, nhưng tiệm ăn vặt ở tầng 99 kia thì đúng là trị được thật.

Chúng tôi ngày nào cũng đưa bệnh nhân đến đó ai ăn xong cũng hồi phục, đều được xuất viện.”

Cao Dương ngẩn người, vì anh không phân biệt nổi y tá này đang nói đùa hay nghiêm túc.

Khi đoàn tàu dừng lại ở trạm 99, khu A, Cao Dương như bị ma dẫn lối, cũng đi theo đám bệnh nhân thất hồn chứng kia bước xuống tàu…

Hết Chương 18.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Các nàng thả tim nha

Trả lời

You cannot copy content of this page