Chương 1: Cửa hàng đầu tiên – Tiệm ăn vặt thế giới kinh dị
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
09/06/2025
Chương 7
10/06/2025
Chương 8
10/06/2025
Chương 9
10/06/2025
Chương 10
10/06/2025
Chương 11
10/06/2025
Chương 12
10/06/2025
Chương 13
10/06/2025
Chương 14
10/06/2025
Chương 15
10/06/2025
Chương 16
10/06/2025
Chương 17
10/06/2025
Chương 18
10/06/2025
Chương 19
10/06/2025
Chương 20
10/06/2025
Chương 21
11/06/2025
Chương 22
11/06/2025
Chương 23
11/06/2025
Chương 24
11/06/2025
Chương 1: Cửa hàng đầu tiên
Lầu 99.
Lộ Dao tựa người vào lan can rào chắn, gió thổi vù vù bên tai, mái tóc bị cuốn tung bay như vừa lạc vào cơn hỗn loạn.
Bên dưới là mây mù dày đặc, nhìn mãi không thấy đáy. Hai tay đặt lên rào chắn xi măng lạnh toát, thô ráp. Chỉ mới bước qua cánh cửa tiệm của mình cô đã đến nơi này.
Theo lời hệ thống, đây chính là thế giới khác vị trí cửa hàng đầu tiên thật sự mà cô sẽ kinh doanh.
Trước đó không lâu, Lộ Dao vẫn còn là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp đại học. Trong một chuyến đi chơi cùng bạn bè, cô gặp phải tai nạn ngoài ý muốn.
Tỉnh lại trong bệnh viện, cô phát hiện mình đã “được tặng kèm” một hệ thống kỳ lạ:
Hệ thống Kinh Doanh Dị Giới Viên Mộng.
Sách hướng dẫn ghi rất rõ:
“Chỉ cần không ngừng mở cửa hàng ở các thế giới khác, cuối cùng bạn sẽ được thực hiện một điều ước.”
Quan trọng hơn, hệ thống cũng nói: lúc cô đồng ý “trói định” với nó, cô đã đưa ra một nguyện vọng.
Nhưng vấn đề là Lộ Dao không nhớ gì cả. Không nhớ từng đồng ý, cũng không nhớ mình đã ước điều gì.
Hệ thống thì không quan tâm. Miễn là phát hiện ký chủ tỉnh táo, nó sẽ lập tức thúc ép cô mở cửa hàng để “thực hiện nguyện vọng”.
Ngay hôm nhận lời bắt đầu kinh doanh, Lộ Dao cũng nhận được một cú điện thoại từ luật sư.
Một người họ hàng xa mà cô chưa từng gặp đã qua đời, để lại cho cô một con phố thương mại đã bỏ hoang nhiều năm nằm ở thành phố Diêu Quang.
Tên cô được ghi rõ trong di chúc.
Lộ Dao cùng luật sư đến xem xét, thấy ổn, cô ký luôn giấy tờ thừa kế.
Sau đó, cô chọn một mặt bằng nhỏ trong khu phố ấy, tự tay dọn dẹp, sửa sang lại từ đầu.
Sau một vòng chuẩn bị, cửa tiệm mới nhìn vào đã sáng sủa hẳn.
Rồi hôm nay ngày khai trương chính thức cô kéo cửa tiệm ra.
Ngay khoảnh khắc đó, cảnh vật bên ngoài lập tức thay đổi hoàn toàn: cô đã bước vào thế giới khác.
Bầu trời xám xịt. Mặt trời trông như cái bánh trôi méo mó, lơ lửng ở giữa không trung, tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt nhưng không hề có nhiệt độ.
Phía xa là những tòa nhà cao vút, ẩn hiện sau lớp sương mù trắng xoá, mờ mờ ảo ảo.
Thoạt nhìn, thế giới này không khác mấy so với nơi cô sống ngoại trừ việc hoàn toàn im lặng, không có bóng người.
Lộ Dao nhìn địa điểm cửa hàng mình mà thầm nhíu mày:
“Ở tầng cao thế này… có khách nào ghé nổi không?”
Cô gạt đi nỗi lo trong lòng, quay lại tiệm tiếp tục dọn dẹp.
Cô đẩy ra chiếc bếp nướng than đã đỏ hồng từ lúc nào.
Bên cạnh là một dãy đảo bếp tích hợp, xếp đầy chai lọ gia vị, đồ dùng nhà bếp và các vật dụng cần thiết.
Cửa hàng đầu tiên của cô là một tiệm ăn vặt.
Và món duy nhất hiện đang phục vụ là cánh gà nướng cay.
Dọn dẹp bếp nướng xong, Lộ Dao lấy ra cánh gà loại lớn đã được ướp kỹ suốt một ngày một đêm. Cô quét thêm một lớp dầu rồi đặt lên bếp than hồng.
Dầu cải vừa chạm vào than đỏ liền phát ra tiếng “xèo xèo” giòn giã, thơm ngào ngạt.
Cô xoay người lấy một chiếc bàn gấp, bày ra khoảng trống trước cửa tiệm, rồi đặt thêm bốn chiếc ghế nhựa nhỏ. Khăn giấy, bộ đồ ăn dùng một lần cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Mọi thứ sẵn sàng.
Cửa hàng chính thức khai trương.
Nhưng… cô chỉ có một mình, chẳng quen ai ở thế giới này, lại không quảng bá gì trước đó, mà tiệm thì nằm tít tận tầng cao chót vót thế này…
Lộ Dao thở dài trong lòng:
“Chắc ngày đầu cũng chẳng có ai tới đâu.”
Đúng lúc ấy, một giọng nam khẽ khàng, the thé vang lên sau lưng cô:
“Cánh gà nướng bao nhiêu tiền?”
Lộ Dao xoay người lại, và hơi giật mình, một vị khách đã đứng ngay trước tiệm từ lúc nào.
Đó là một thanh niên cao gầy, mặc áo dài màu xanh lam nhạt. Tóc đen rũ nhẹ xuống trán, gương mặt thanh tú nhưng u ám.
Đôi mắt anh ta đặc biệt đến mức khiến người ta khó quên: vành mắt đen nhạt, con ngươi đen đậm, gần như không thấy tròng trắng.
Lộ Dao thoáng rùng mình trong lòng.
“Anh ta đến từ đâu vậy? Mình chẳng nghe thấy bước chân gì cả…”
Chàng trai hơi nhíu mày, liếc qua thực đơn treo tạm chỉ có đúng một món:
Cánh gà nướng siêu cay, chia làm bốn mức: cay nhẹ, cay vừa, cay gắt, và cay địa ngục.
Anh ta chẳng cần suy nghĩ nhiều, đưa ngón tay thon dài nhẹ chạm vào bảng menu.
“Cho tôi một đôi cánh gà nướng cay địa ngục.”
Lộ Dao sực tỉnh: “Vâng, đợi chút.”
Cô chọn hai chiếc cánh gà da vàng giòn vừa chín tới từ bếp nướng, phết lên một lớp sa tế đỏ rực, rồi đặt trở lại than hồng nướng tiếp.
Một tay rắc thì là, tiêu bột và ớt bột siêu cay tự chế phủ đều lên mặt thịt.
Ba lần lặp lại các thao tác: phết sa tế, rắc gia vị, xoay cánh.
Cuối cùng, cô gắp cánh gà ra khỏi bếp, đặt lên đĩa, rưới thêm lần nữa một lớp sa tế óng ánh, rắc mè trắng và chút hành lá xanh mướt lên trên.
Rồi cô ngẩng lên hỏi:
“Anh ăn ở đây hay mang đi?”
Chàng thanh niên liếc mắt nhìn chiếc bàn nhỏ gần đó, trầm ngâm một chút rồi nói:
“Tôi ăn ở đây luôn.”
“Được thôi.”
Lộ Dao đưa phần cánh gà nướng cho anh ta, rồi rót thêm một ly nước đá mời kèm.
⸻
【Đã bán thành công một phần cánh gà nướng. Nhiệm vụ khởi đầu: hoàn thành!
+1 điểm nhân khí
+1 món trong thực đơn】
⸻
Trước mắt Lộ Dao xuất hiện một màn hình nửa trong suốt. Trên thực đơn vốn trống trơn giờ đã có thêm một món — “Cánh gà nướng”.
Bên dưới còn trống một ô để thêm món mới.
Lộ Dao hơi suy nghĩ. Khi nãy vì không có đồ uống nên cô đã tặng nước đá miễn phí. Như vậy, chi bằng thêm luôn đồ uống vào menu.
“Sữa bò lạnh” — giải cay, giải ngán, đi kèm với cánh gà siêu cay thì đúng là “combo quốc dân”.
Cô nhập ba chữ “Sữa bò lạnh” vào danh sách món.
Ngay sau khi xác nhận, thực đơn cả trong quán lẫn bảng treo bên ngoài tự động cập nhật, món mới lập tức được thêm vào.
⸻
【Bạn có nhiệm vụ mới:
Bán 10 phần cánh gà nướng + 10 hộp sữa bò lạnh.
Phần thưởng: +10 điểm nhân khí, mở khóa 1 món mới.】
Thực ra cô đã nhập sẵn sữa bò từ trước, chỉ là chưa đưa lên thực đơn nên hệ thống không cho phép bán. Giờ thì có thể lấy ra từ tủ đông được rồi.
Lộ Dao xoay người vào trong tiệm lấy sữa bò lạnh.
Bên ngoài, chàng thanh niên vẫn lặng lẽ ngồi nhìn đĩa cánh gà trước mặt, ánh mắt đen sâu thẳm của anh đầy vẻ nghi hoặc.
Cánh gà vẫn đang bốc hơi nghi ngút, mè trắng rải đều, điểm thêm vài lát hành xanh tươi mát trông vô cùng bắt mắt.
Quan trọng hơn mùi thơm quá thật, như thể đây là đồ ăn chính hiệu chứ không phải mô phỏng.
Anh ta là người của Khu A, tầng 99 khu vực có cấp độ an ninh và kiểm soát thực tại cao nhất.
Hôm nay anh đến đây để khảo sát một mình, không ngờ quán ăn vặt bên ngoài nhạc viên lại có thể làm ra thứ gì đó chân thực đến thế thậm chí cả mùi vị cũng mô phỏng được?
Nhưng mà… thật đến mấy thì cũng chỉ là mô phỏng thôi, ăn vào rồi sẽ rõ: không mùi, không vị, chỉ là “không khí đóng gói”.
Nghĩ vậy, anh ta vốn không định ăn, chỉ nhìn cho vui thôi.
Lộ Dao từ trong tiệm bước ra, thấy khách vẫn nhìn đĩa cánh gà chằm chằm không động đũa, nghĩ anh sợ cay:
“Ăn lúc còn nóng sẽ ngon hơn đấy ạ. Nếu sợ cay, thì trong tiệm vừa mới thêm món sữa bò lạnh, giảm cay hiệu quả lắm nha~”
Thanh niên thầm nghĩ:
“Cô chủ này cũng nhập vai thật đấy… Biết rõ là mô phỏng mà vẫn lo mình cay.”
Anh cúi đầu cười khẽ, đưa tay cầm lấy một chiếc cánh gà.
Khi hé miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn, sắc tinh nhẹ nhàng cắn một miếng.
Anh vốn nghĩ sẽ lại là cái cảm giác “răng chạm răng” vô nghĩa thường thấy trong các mô phỏng hạng ba.
Nhưng không lớp da gà giòn tan bị cắn rách dễ dàng, thịt bên trong mềm mọng, nước sốt cay nồng bùng nổ như dao sắc cắt xuyên đầu lưỡi!
Kích thích nhưng lại đầy sức sống!
Đôi mắt của anh trợn to, mí mắt căng ra, để lộ chút tròng trắng.
Đôi con ngươi đen như mực vốn vô hồn giờ lập tức sáng bừng như thể vừa bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.
Một tia phấn khích mãnh liệt lóe lên trong ánh mắt.
Không chần chừ, anh ta lập tức nhai ngấu nghiến chiếc cánh gà đầu tiên kể cả xương cũng cắn nát luôn, không màng nước mắt và nước mũi thi nhau chảy ròng ròng.
Chưa đầy ba giây sau, tay kia đã với lấy chiếc cánh gà thứ hai!
Lộ Dao nhìn cảnh tượng trước mắt mà nổi hết da gà. Đặc biệt là khoảnh khắc chàng thanh niên há miệng lộ ra hàm răng cá mập kia rõ ràng không phải người bình thường.
Rốt cuộc đây là cái thế giới gì vậy?
Chẳng lẽ cư dân nơi này đều là kiểu “quái vật hình người” như vậy sao?
Sau khi ăn xong một phần cánh gà địa ngục siêu cay, chàng thanh niên lập tức quay sang Lộ Dao, giọng hối hả:
“Cho tôi thêm hai phần nữa… Không, cho tôi luôn năm phần cánh gà địa ngục!”
Lộ Dao kinh ngạc trong chớp mắt, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Cô đặt sữa bò xuống, bắt đầu xếp thêm cánh gà lên vỉ nướng:
“Okie, tới liền đây~”
Dù là cái thế giới gì đi nữa… hiện tại cô chỉ là một người bán cánh gà. Vậy thôi.
Khi đã nếm được hương vị tuyệt hảo, thời gian chờ đợi liền trở nên đặc biệt… dài.
Chàng thanh niên cầm ly nước đá trên bàn, dù là loại nước không mùi vị, nhưng khi thêm đá lạnh vào thì lại uống cực kỳ sảng khoái.
Anh ta ừng ực uống hết sạch, cả cục đá cũng ném vào miệng nhai rôm rốp rồi nuốt luôn.
Trong lúc chờ mẻ tiếp theo, anh ta bắt đầu quan sát kỹ quán nhỏ này.
Mặt tiền quán không lớn, nằm đối diện cửa thang máy của Tòa 99. Vừa bước ra khỏi thang là có thể nhìn thấy ngay.
Vừa rồi, anh ta phát hiện quán chính là nhờ vậy, lúc đầu chỉ thấy mặt tiền làm quá mức chân thật, trong lòng còn thầm khen:
“Không hổ danh Khu A, cấp mô phỏng nhạc viên hàng đầu, hiệu ứng trải nghiệm đỉnh của chóp.”
Lúc lại gần, mùi thơm của cánh gà bốc lên đã chiếm hết sự chú ý, anh không để tâm nhiều đến xung quanh.
Giờ ánh mắt mới lướt đến tấm bảng hiệu lớn treo trước cửa:
“Tiệm Ăn Vặt Lộ Dao”
Anh không nhịn được hỏi:
“Cô tên là… Lộ Dao?”
Lộ Dao xoay lại, cười tươi rói:
“Ừm, đúng rồi~”
Chàng thanh niên quan sát kỹ cô gái trước mặt mái tóc đen, làn da trắng, khuôn mặt dịu dàng, môi hồng tự nhiên.
Trên người cô toát ra một luồng khí chất sáng sủa, đầy năng lượng, có hơi giống những người từng tham gia khiêu chiến tại các nhạc viên mô phỏng.
Nhưng… từ trước đến nay, chưa từng có ai từ “nhạc viên” vượt qua được để đến được nơi này.
Điều này khiến trong lòng anh dấy lên chút nghi ngờ. Nhưng lúc đó, Lộ Dao vừa kịp mang lên hai phần cánh gà nướng mới ra lò.
Anh dẹp mọi thắc mắc sang một bên, nhanh chóng cầm lên ăn tiếp.
Thịt gà mềm, mọng nước, đặc biệt là cái cảm giác vị cay sắc bén như dao cứa trên lưỡi, thật sự khiến người ta phát cuồng vì sung sướng.
Ba phần cánh gà còn lại nhanh chóng được nướng xong và mang lên.
Chàng thanh niên rút một tờ khăn giấy, vừa lau nước mắt nước mũi vừa lớn tiếng gọi:
“Cho tôi năm hộp sữa bò lạnh nữa!”
Sữa bò mát lạnh, sánh mịn như nhung, hương thơm béo ngậy quyện cùng chút ngọt hậu uống còn sảng khoái hơn cả nước đá.
Uống một ngụm sữa, ăn hai miếng cánh gà siêu cay, cay quá lại uống thêm ngụm sữa… cứ thế mà lặp đi lặp lại, nghiện đến không dứt ra được.
Chỉ chớp mắt, mười chiếc cánh gà khổng lồ đã bị xử lý sạch sẽ.
Anh ta còn tỉ mỉ liếm sạch sa tế và gia vị dính trên đầu ngón tay, rồi mãn nguyện thở dài:
“Chủ tiệm, gói cho tôi mười phần cánh gà, mười hộp sữa bò mang về.”
Lộ Dao ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng:
“Trong tiệm chỉ còn lại năm phần cánh gà thôi…”
Hôm nay là ngày khai trương, cô còn chưa nhập hàng đủ, nên chuẩn bị cũng khá hạn chế.
Thanh không hề do dự:
“Tôi lấy hết.”
“Okie luôn.” Lộ Dao gật đầu.
Anh ta đón lấy túi đồ mang về, nặng trĩu, rồi trịnh trọng nói:
“Tôi tên là Thanh. Sẽ còn quay lại.”
Sau khi chàng trai rời đi, làn sương trắng phủ quanh Tòa 99 cũng dần dần tan biến.
Lộ Dao lúc này mới phát hiện quán ăn nhỏ của cô như là điểm trung tâm, bên trái là một rạp chiếu phim được trang trí vô cùng hiện đại, bên phải là một cửa hàng kỳ lạ tên là “Nhạc viên”, nhưng không rõ là kinh doanh gì.
Khi thấy rạp chiếu phim, Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm.
Dị thế giới mà cũng có rạp chiếu phim, điều đó chứng tỏ nơi này có trình độ phát triển tương đối gần với thế giới cô từng sống.
Càng đáng mừng hơn cửa hàng của cô nằm ngay bên ngoài rạp chiếu phim, mà xung quanh lại không có cửa hàng nào khác.
Vị trí địa lý này chẳng khác nào được ông trời ưu ái.
Vấn đề khách vãng lai… hoàn toàn không còn là vấn đề.
【 Đã bán thành công 10 phần cánh gà và 10 hộp sữa bò, nhiệm vụ hoàn thành! Nhân khí +10, mở khóa món mới *1 】
【 Dùng 10 điểm nhân khí để nâng cấp cửa hàng thành không gian dị giới có muốn nâng cấp không? 】
Khi mở tiệm ở dị giới, ban đầu cửa hàng chỉ là một “cánh cửa” nối thông giữa hai thế giới.
Bên trong cửa hàng vẫn là không gian thuộc về thế giới cũ, giống như một cái nhà kho, không tiếp đón được khách ở dị giới.
Nhưng sau khi nâng cấp, toàn bộ cửa hàng sẽ biến thành không gian giao thoa giữa hai thế giới, và người ở dị giới cũng có thể vào tiệm ăn uống như bình thường.
Lộ Dao không chút do dự chọn nâng cấp!
Khi cửa hàng bắt đầu nâng cấp, mọi thứ lập tức vào trạng thái “bảo trì”:
Không thể di chuyển vật phẩm, không thể buôn bán, không thể thao tác gì mọi thứ im lặng như tờ.
Nâng cấp cần mất hai tiếng đồng hồ đúng lúc trong tiệm cũng vừa hết cánh gà, lại còn sắp phải mở món mới, nên Lộ Dao tranh thủ đi siêu thị một chuyến.
Cô cởi tạp dề, tháo găng tay, cầm điện thoại rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Ánh mặt trời gay gắt, gió lướt qua mang theo hương cây cỏ. Cô đã trở về thế giới cũ của mình.
Hai tiếng sau, Lộ Dao lưng đeo một bao to nguyên liệu, tay kéo theo hai thùng sữa bò, thở hổn hển trở lại tiệm.
【 Nâng cấp cửa hàng thành công, hiện tại là cửa hàng một sao! Chủ tiệm hãy tiếp tục cố gắng nhé! 】
【 Nhiệm vụ mới: Phục vụ 100 vị khách. Thưởng: Nhân khí +100 điểm! 】
Sau nâng cấp, nhìn từ bên ngoài thì cửa hàng không thay đổi gì nhiều.
Nhưng khi Lộ Dao mở cửa bước vào dị giới, cô lập tức nhận ra tiệm ăn của cô trông sáng sủa, tươi mới hơn hẳn mấy tòa nhà xung quanh.
So với những kiến trúc âm trầm bên cạnh, đặc biệt là cái rạp chiếu phim sang trọng kế bên, tiệm ăn nhỏ của cô thậm chí còn hút mắt hơn.
“Điểm nhân khí không phí hoài rồi…” Lộ Dao cười thầm trong bụng, không nghĩ nhiều, bắt đầu vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai.
Sữa bò được xếp vào tủ đông.
Cánh gà được rửa sạch, khứa vài đường rồi ngâm trong nước sốt bí chế, vì phải ướp ít nhất 12 tiếng nên lần này cô chuẩn bị nhiều hơn.
Còn về món mới, cô cũng đã nghĩ xong.
Hiện tại chỉ có mình cô trông tiệm, nên món mới phải là món có thể chuẩn bị sẵn, và quan trọng là đối lập với món cay hiện tại để khách có thêm lựa chọn.
Cánh gà thì cay, nên món mới phải ngọt.
Với khí hậu hơi lành lạnh của dị giới, thì đồ nóng – đồ ngọt sẽ càng được yêu thích.
Lộ Dao mở thực đơn, thêm vào giữa món “Cánh gà nướng” và “Sữa bò lạnh” một món mới đồ ngọt nóng.
Sáng sớm hôm sau, Lộ Dao mở cửa tiệm, đẩy nướng giá ra trước cửa, bắt đầu một ngày buôn bán mới.
Nửa tiếng trôi qua…
vẫn không có vị khách nào.
Cô lặng lẽ quay vào trong, lấy một ít nguyên liệu, đặt một cái nồi nhỏ lên nướng giá.
Chiên hai lát bánh mì bột ngô, đập thêm quả trứng gà, rồi múc một bát chè nóng từ nồi lớn bên cạnh.
Lộ Dao ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, vừa ăn vừa kiên nhẫn chờ đợi…
Ngày mới, khách mới, cơ hội mới.
Bên cạnh bất ngờ vang lên một giọng nữ dịu dàng:
“Bữa sáng của em nhìn ngon quá.”
Lộ Dao sững người lại là như vậy, lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động.
Cô nghiêng đầu nhìn, thấy một cô gái trẻ tóc ngắn, mặc váy hồng nhạt đơn giản đứng bên cạnh bàn, ánh mắt dán chặt vào món trứng chiên, bánh mì thổ ty và chén chè nóng của cô.
Lộ Dao cúi đầu uống một ngụm chè, mỉm cười nói:
“Không chỉ nhìn ngon đâu ăn cũng rất tuyệt đấy.”
Cô gái tóc ngắn bị dáng vẻ ăn uống ngon lành của Lộ Dao mê hoặc, bèn từ phía sau lôi ra một hộp bắp rang:
“Tôi đổi một chén chè lấy bắp rang của em được không?”
Lộ Dao suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Cô đứng dậy, múc thêm một bát chè nữa mang đến lúc trở lại thì cô gái kia đã ngồi xuống bàn.
Cô gái tên Hạnh Tử cúi đầu nhìn bát chè nóng bốc khói trước mặt: màu sữa trắng ngà, bên trên là những viên bánh trôi tròn trịa, cùng với rượu nếp than, vài quả kỷ tử đỏ đỏ, mùi hương nhẹ của rượu thoang thoảng bay ra.
Tuy biết rõ đây là “đồ giả”, Hạnh Tử vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Cô cầm thìa, múc một viên bánh trôi rượu nếp cho vào miệng nóng hổi, mềm mại, ngọt ngào, thơm mùi rượu.
Hạnh Tử buông thìa cái “cạch”, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lộ Dao:
“Cái này… thật sự là món giả sao?”
Lúc đó Lộ Dao cũng đang thử bắp rang mà Hạnh Tử đưa cho cô vừa ăn hai viên, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Bắp rang nhét vào miệng hoàn toàn không có vị: không thơm, không giòn, không gì cả.
Cảm giác chẳng khác gì… ăn không khí.
Cô thử thêm vài viên nữa, kết quả vẫn như cũ: nhạt nhẽo, vô hồn.
Lộ Dao cau mày hỏi:
“Sao bắp rang của chị lại giống như… không khí thế?”
Hạnh Tử cũng tròn mắt nhìn lại:
“Vậy còn chè của em… tại sao lại NGON như vậy?”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Các nàng thả tim nha
4 ngày