Thực tế, Trương Lôi vốn không hề yêu Tôn Mẫn, nghe được lời khen từ “người anh em tốt”, anh ta chỉ bật cười, chẳng hề quan tâm.
Đêm đó, Trương Lôi đã để Lý Binh vào phòng của Tôn Mẫn…
“Bảo bối, anh nói xem, anh Binh có đáng ch*ết không?”
Câu nói của Tôn Mẫn kéo Trương Lôi trở về thực tại.
Anh ta nuốt nước bọt, thuận theo lời cô mà đáp:
“Anh ta thật sự đáng ch*ết.”
“Vậy còn anh, anh có đáng ch*ết không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Trương Lôi nghẹn lời, không biết trả lời ra sao.
Thấy nét mặt của Tôn Mẫn ngày càng lạnh lùng, Trương Lôi lập tức nhanh trí, lớn tiếng nói:
“Tôi cũng đáng ch*ết!”
Tôn Mẫn bật cười, nụ cười đầy quái dị.
Dù đang cười, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy nước mắt đang lăn xuống từ khóe mắt cô.
Thấy Tôn Mẫn cười, Trương Lôi cũng phối hợp cười theo, như để xoa dịu tình hình.
“Vậy thì anh đi ch*ết đi!”
Nói xong, Tôn Mẫn đột nhiên ngừng cười, cầm d*ao gọt trái cây lên và đ*âm thẳng về phía tim của Trương Lôi.
Hành động bất ngờ của cô khiến Trương Lôi sợ đến ngẩn người.
Anh ta lập tức hét lên:
“Tôi sai rồi! Tôi không đáng ch*ết, bảo bối, tôi không đáng ch*ết…”
Anh ta liên tục lặp đi lặp lại câu “Tôi không đáng ch*ết.”
Tôn Mẫn cười lạnh:
“Không đáng ch*ết? Chơi đùa tình cảm của người khác, còn cố ý để anh em của anh ngủ với tôi? Khi tôi mang thai lại không chịu trách nhiệm…”
Nghe xong những lời này, mắt Trương Lôi trợn tròn, sững sờ.
Trong lòng anh ta gào thét:
“Tôi luôn nghĩ cô ta không biết chuyện đó!”
Nửa tiếng sau.
Tôn Duệ lái xe chở Trần Hiểu Nguyệt đến nơi ở của Trương Lôi.
Khi chưa bước lên đến tầng ba, từ xa họ đã ngửi thấy mùi m*áu tanh nồng nặc.
Tôn Duệ nhíu ch*ặt mày, ánh mắt trở nên u ám.
Tôn Duệ nhanh chóng lao lên cầu thang, bỏ xa Trần Hiểu Nguyệt, cô ấy hoàn toàn không theo kịp tốc độ của anh.
Cánh cửa phòng bị khóa, Tôn Duệ liên tiếp đá mạnh vài lần mới khiến nó bật tung ra.
Trước mắt anh là một cảnh tượng kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi.
Trương Lôi bị trói ch*ặt trên ghế, toàn thân đẫm m*áu, trên người chi chít các vết d*ao cứ không ngừng rỉ m*áu.
Quần áo đã bị rách nát, đôi mắt mở trừng trừng, có vẻ anh ta ch*ết mà không nhắm mắt.
Còn Tôn Mẫn, cô ngồi trên ghế sofa, ôm đứa bé trong lòng, mắt dán vào màn hình TV, như thể không hề nhận ra sự có mặt của Tôn Duệ.
Cô khe khẽ hát:
“Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân yêu của mẹ…”
Vừa hát, cô vừa nhẹ nhàng vỗ về đứa bé, như đang ru nó ngủ.
Lúc này, Trần Hiểu Nguyệt mới chậm rãi đến nơi.
Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cô ấy lập tức chạy vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.
Cái kết như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Tôn Mẫn đã gi*ết hai người, lẽ ra phải chịu án tù nặng.
Nhưng sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận cô mắc chứng trầm cảm nặng kèm theo rối loạn tâm thần.
Khi cảnh sát hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, họ quyết định xử lý nhẹ tay với cô.
Kết quả, Tôn Mẫn chỉ cần ngồi tù hai năm.
Tại bệnh viện.
Tôn Duệ, Trần Hiểu Nguyệt và cha mẹ của Tôn Mẫn cùng chờ đợi bên ngoài phòng bệnh.
“Mẫn Mẫn, mẹ chỉ cần con mau khỏe lại, những thứ khác mẹ không cần gì hết.”
Mẹ của Tôn Mẫn vừa khóc vừa nói.
“Dì ơi, dì đừng như vậy, nếu Mẫn Mẫn thấy dì thế này, cô ấy sẽ buồn lắm.”
Chỉ thấy cha của Tôn Mẫn và Trần Hiểu Nguyệt cùng đỡ bà mẹ đang ngồi bệt dưới đất đứng dậy.
“Con dâu à, ngay từ đầu, Mẫn Mẫn không nên ở bên cái thằng súc sinh họ Trương kia. Bệnh tình của con bé đều là do nó gây ra cả…”
Nghe thấy hai chữ “con dâu”, mặt Trần Hiểu Nguyệt bỗng ửng đỏ.
Cô khẽ liếc nhìn Tôn Duệ bên cạnh. Anh vẫn rất bình tĩnh, không biểu hiện gì.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước ra ngoài.
“Bệnh tình của bệnh nhân đã phục hồi thêm một cấp độ.”
Mọi người lập tức vui mừng khôn xiết.
Trần Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhận ra, người bình thường ít cười như Tôn Duệ, giờ đây lại đang mỉm cười.
Thực ra, gia đình họ luôn sống rất hạnh phúc.
Tôn Mẫn có người em trai và cha mẹ yêu thương cô hết mực.
Cha của cô còn điều hành một công ty.
Chỉ là từ khi cô mắc bệnh, cô luôn nghĩ rằng họ không còn yêu quý cô nữa…
(Hết)
You cannot copy content of this page
Bình luận