Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
“Cha ở đâu?” Thấy nàng đã bình tĩnh lại, Trần Nguyên Phúc thở phào nhẹ nhõm, dang tay ôm lấy nàng. Nhưng khi phát hiện nàng vẫn còn run lẩy bẩy, ông hạ giọng hỏi:
“Trừng Trừng, con không khỏe ở đâu sao?”
“Không ạ.” Trần Ánh Trừng lắc đầu, ánh mắt lướt qua vai Trần Nguyên Phúc, bắt gặp ánh mắt đen thẳm lạnh lùng của Lãnh Tương Thất, tim nàng bỗng chốc lạnh ngắt.
Hàng mi nàng khẽ run, nhỏ giọng nói: “Cháu chào bá bá.”
Trần Ánh Trừng rất hiếm khi tiếp xúc người ngoài, Trần Nguyên Phúc không ngờ lần đầu gặp mặt nàng lại ngoan ngoãn như vậy, trên mặt không giấu nổi vẻ tự hào:
“Lãnh huynh, đây là tiểu nữ của ta.”
Khóe môi Lãnh Tương Thất nhếch lên thành một nụ cười sâu, nói:
“Tứ tiểu thư quả thực đáng yêu, ngoan ngoãn như lời đồn.”
Nói rồi, hắn kéo một bé trai mặc hoa phục từ phía sau ra:
“Thành Quang, đây là muội muội Trừng Trừng của con.”
Bé trai kia trông chừng sáu bảy tuổi, không giống hắn lắm, gương mặt thanh tú hơn, chỉ có cặp mày kiếm là giống Lãnh Tương Thất, đầu đội ngọc quan hình rắn nhỏ.
Cậu ngẩng đầu nhìn Trần Ánh Trừng một cái, nhíu mày:
“Lớn thế rồi còn để người khác bế.”
Lãnh Tương Thất đặt tay lên vai cậu, nghiêm khắc dạy dỗ:
“Muội muội nhỏ hơn con hai tuổi, phải nói năng lễ phép!”
“Hừ.” Lãnh Thành Quang quay đầu, không phục, lại bị Lãnh Tương Thất vỗ nhẹ lên vai một lần nữa.
Trần Nguyên Phúc bật cười:
“Trẻ con mà, nói gì cũng không tính.”
Trần Ánh Trừng nghe cậu ta nói thế thì mặt đỏ lên, vùng khỏi vòng tay của cha, đứng đối diện Lãnh Thành Quang, thầm đánh giá tên “vai ác số 2” trong truyện.
Còn nhỏ đã như thế, bảo sao lớn lên thành phản diện!
Hừ!
Trần Ánh Trừng cũng không nhịn được lườm cậu ta một cái. Lãnh Thành Quang nhìn thấy, sắc mặt biến đổi, thì nàng lại chu môi khẽ “phì” một tiếng, không nói lời nào.
“Ngươi ——!”
Người lớn mải nói chuyện không chú ý, Lãnh Tương Thất kéo con trai về ngồi bên bàn, Trần Ánh Trừng cũng theo cha ngồi xuống cạnh.
Nhưng bàn quá cao so với nàng, ngồi lên ghế chỉ lộ nửa cái đầu. Trần Nguyên Phúc thấy vậy muốn bế nàng lên ngồi vào lòng, nhưng Trần Ánh Trừng thấy vẻ mặt châm chọc của Lãnh Thành Quang đối diện, liền bám chặt mép bàn không chịu.
“Con tự ngồi được!” Trần Ánh Trừng nói, hếch mặt lên bĩu môi về phía Lãnh Thành Quang, cậu ta liếc nàng một cái rồi quay mặt đi.
Hai đứa nhỏ lần đầu gặp mặt đã không hợp. Dù Lãnh Tương Thất nhiều lần gợi ý để hai đứa chơi chung, Lãnh Thành Quang đều lạnh lùng từ chối, làm mất mặt cha mình ngay tại chỗ.
Dù câu “Trẻ con nói gì cũng không tính” cũng không cứu vãn được bầu không khí gượng gạo. Trần Nguyên Phúc đành lấy cớ đưa con gái rời đi, hẹn sau yến tiệc sẽ gặp lại.
Cha con họ vừa rời đi, Lãnh Tương Thất lập tức gọi con trai đứng trước bàn, lạnh giọng quát:
“Những điều ta dạy, con đều quên hết rồi sao?!”
Lãnh Thành Quang ngẩng đầu, vẻ mặt đầy bướng bỉnh:
“Con không thích nàng! Một đứa mập ú, tại sao con phải chơi với nàng!”
“Đứa con bất hiếu ——” Lãnh Tương Thất giơ tay lên, nhưng rồi dừng giữa không trung, không nỡ đánh, chỉ lạnh lùng nói:
“Xem ra tiên sinh dạy con ở viện không nghiêm, ta sẽ cho người đi Xích Nhật Thành tìm thầy mới.”
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lãnh Thành Quang thoáng biến sắc:
“Cha, sao cha có thể như vậy? Thầy con rất tốt với con.”
“Tốt với con có ích gì nếu dạy ra một đứa không biết nghe lời?”
Lãnh Thành Quang mấy lần định nói nhưng lại thôi. Cậu biết nếu cầu xin, cha sẽ đổi luôn cả người trong viện, để cậu không còn ai thân cận bên mình.
Lãnh Tương Thất già mới có con, không nỡ đánh mắng, nhưng lại có cả ngàn cách để ép con phục tùng. Khi còn nhỏ cậu từng khóc lóc, giờ thì chỉ biết cúi đầu nghe lời.
“Cha, con sai rồi.” Cậu cúi đầu nói, “Hôm nay con nhất định sẽ nghe lời.”
Lãnh Tương Thất lúc này mới nở nụ cười hài lòng:
“Thế thì tốt. Lát nữa con đi đưa quà sinh nhật cho Trần tiểu thư.”
“… Vâng.”
Lãnh Thành Quang cúi đầu, người chỉ cao tới eo cha, tư thế hoàn toàn cung kính, khác hẳn vẻ kiêu ngạo khi đối mặt Trần Ánh Trừng.
Còn Trần Ánh Trừng, sau khi rời khỏi, kiên quyết không để cha bế, bướng bỉnh đi phía trước, không chịu quay đầu.
“Trừng Trừng, đừng để ý lời Thành Quang nói. Nó chỉ đùa thôi mà.”
Sau sự cố hôm đó, Trần Nguyên Phúc đã rất khó khăn mới khiến con gái vui trở lại. Nay lại vì một người ngoài khiến nàng giận, ông không khỏi hối hận.
Đáng lẽ không nên để nàng gặp cha con nhà Lãnh gia.
Ông thấy con mình gần đây chơi rất vui với Tiểu Tước, sức khỏe cũng tiến triển tốt, nên mới muốn nàng kết giao thêm bạn bè, mà nhà Lãnh Tương Thất lại có con trai trạc tuổi, nghe nói thông minh lanh lợi, rất hợp làm bạn chơi cùng.
Lúc mới gặp Lãnh Thành Quang, ông còn tưởng cậu bé là đứa lễ phép, học rộng hiểu nhiều, không ngờ lại thô lỗ đến vậy.
Xem ra chuyện làm bạn cũng phải có duyên, không thể ép buộc.
Trần Nguyên Phúc lặng lẽ đi sau con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dỗi, càng thêm áy náy.
“Trừng Trừng, cha sai rồi. Hôm nay là sinh nhật con, con đừng buồn nữa.”
“Chính là cha sai!” Trần Ánh Trừng đột nhiên dừng lại, xoay người lại, mắt chớp chớp, nước mắt lưng tròng.
Trần Nguyên Phúc sững người, liền thấy nước mắt nàng như mưa đổ, ào ào tuôn rơi.
“Con ngoan, sao vậy, sao lại khóc rồi?”
Ông ngồi xổm xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, nhưng càng lau càng nhiều, ướt hết cả tay áo.
“Trừng Trừng không phải vì lời Lãnh gia tiểu tử kia mà buồn chứ? Cha đi kéo nó tới xin lỗi con ngay!”
Ông quỳ gối xuống gần sát mặt đất.
Trần Ánh Trừng lắc đầu, nức nở nói:
“Con không thích… cái bá bá kia…”
“Bá bá?” Lãnh Tương Thất?
Trần Nguyên Phúc ngẩn người, rồi lập tức bế nàng lên:
“Không thích thì chúng ta không gặp hắn nữa! Hôm nay trong tiệc, con không cần phải thấy hắn.”
Lãnh Tương Thất thân phận cao quý, chắc chắn sẽ ngồi ở bàn chính trong yến tiệc, khó tránh khỏi việc phải gặp mặt Trần Ánh Trừng. Là nhân vật chính mà không chào đón khách quý thì cũng thật khó xử.
Nhưng Trần Nguyên Phúc không nghĩ được nhiều thế, con gái ông không thích thì thôi, có thể mượn cớ mà tránh.
Trần Ánh Trừng khóc đến run rẩy. Dù thân xác là một đứa trẻ, nhưng cảm xúc cũng yếu ớt hệt như một tiểu hài tử thật sự. Nước mắt như mất kiểm soát, một khi đã rơi là không dừng được.
Nàng vùi trong lòng cha, dù trong lòng cực kỳ không muốn gặp Lãnh Tương Thất, nhưng cũng rất hiểu chuyện, không muốn làm cha khó xử.
“Cha…” Nàng kéo áo Trần Nguyên Phúc, “Con có thể… cùng bá bá tham gia yến hội…”
“Hử? Con không sợ Lãnh bá bá nữa à?”
“Sợ…” Trần Ánh Trừng nhỏ giọng, “Nhưng… con muốn Tiểu Tước đi cùng con…”
“…” Trần Nguyên Phúc sững sờ, rồi nở nụ cười trầm lắng:
“Được rồi, sinh nhật con, cha tất nhiên sẽ chiều theo ý con.”
Ông nâng nàng cao lên khỏi đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Mới nửa tháng trước còn lo lắng vì con gái cả ngày mê man, chậm chạp hơn bạn bè đồng lứa. Thế mà giờ đây, con gái ông đã biết vì bạn nhỏ mà sinh tâm tư.
Vui thì vui… nhưng cũng không khỏi lo lắng.
Nếu là bạn nữ thì thôi, đằng này lại là… một thằng nhóc con.
Trần Nguyên Phúc nghiến răng: Tay ngứa quá, thật muốn chém vài phát cho hả giận.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
3 ngày