Danh sách chương

Chương 1:

23/04/2025

Chương 2 (1)

23/04/2025

Chương 2.2:

23/04/2025

Chương 2.3:

23/04/2025

Chương 3.1:

23/04/2025

Chương 3.2:

23/04/2025

Chương 4.1:

23/04/2025

Chương 4.2:

23/04/2025

Chương 5.1:

23/04/2025

Chương 5.2:

23/04/2025

Chương 6.1:

23/04/2025

Chương 6.2:

23/04/2025

Chương 7.1:

23/04/2025

Chương 7.2:

23/04/2025

Chương 8.1: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.2: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.3:

23/04/2025

Chương 8.4:

23/04/2025

Chương 9.1:

23/04/2025

Chương 9.2:

23/04/2025

Chương 9.3:

23/04/2025

Chương 10.1:

24/04/2025

Chương 10.2:

24/04/2025

Chương 10.3:

24/04/2025

Chương 10.4:

24/04/2025

Chương 11.1:

24/04/2025

Chương 11.2:

24/04/2025

Chương 11.3:

24/04/2025

Chương 12.1: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 12.2: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 14.1: Không muốn!

24/04/2025

Chương 14.2: Không muốn

24/04/2025

Chương 14.3: Không muốn bái sư

24/04/2025

Chương 15.1: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.2: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.3: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 16.1: Chín năm sau

25/04/2025

Chương 16.2:

26/04/2025

Chương 16.3: Chín năm sau

26/04/2025

Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện

26/04/2025

Chương 17.1: Đèn hoa sen

26/04/2025

Chương 17.2:

26/04/2025

Chương 17.3:

26/04/2025

Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu

26/04/2025

Chương 18.2:

26/04/2025

Chương 18.3:

27/04/2025

Chương 18.4: Đừng có đùa!

27/04/2025

Cả nhà vai ác nhưng thích làm cá mặn

Chương 8.3:

Chương trước

Chương sau

“Ta vừa nãy đến viện các ca ca tìm ngươi, nhưng ngươi không có ở đó. Hôm nay là sinh nhật ta.” Trần Ánh Trừng nhìn hắn cười, “Hôm nay ngươi phải đi theo ta cả ngày.”

“…” Tiểu Tước siết chặt cổ tay áo, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trần Ánh Trừng có chút ngạc nhiên: “Ngươi không muốn sao?”

Hắn vẫn lắc đầu – không phải là không muốn, mà là… không thể.

Dù hôm nay là tiệc sinh nhật của chủ nhà, hắn chỉ là một tiểu tì hèn mọn, nếu đi theo chẳng phải là trái quy củ?

“Vậy sao không đi theo ta?” Trần Ánh Trừng hỏi, rồi liền thấy hắn cúi gằm đầu xuống.

Lại như thế nữa.

Trần Ánh Trừng thở dài bất lực, nghĩ cũng không nên so đo với một đứa trẻ, nhưng trong lòng vẫn không vui, má phồng cả lên.

Hôm nay nàng có việc rất quan trọng cần làm, không có Tiểu Tước – người luôn ở bên nhắc nhở nàng mỗi khi hồ đồ – nàng sợ bản thân sẽ làm không tốt.

Nàng thở dài: “Thôi thôi, hôm nay chắc ngươi cũng bận rộn.”

Lúc này, Cần Nương từ trong viện bước ra, liếc Tiểu Tước một cái rồi cúi đầu cười với Trần Ánh Trừng: “Tiểu thư, phu nhân bảo ta đưa người đến Tùng Thanh Các. Gia chủ nhà họ Lãnh và thiếu gia đang chờ.”

“Họ chờ ta làm gì? Ta không đi.”

Từ khi Trần Ánh Trừng không còn mê man cả ngày, nàng dần dần để lộ bản tính trẻ con bướng bỉnh. Cần Nương không trách móc, chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho nàng, rồi cúi xuống bế nàng lên.

“Những lời này không thể nói trước mặt Lãnh đại nhân. Thấy ông ấy phải gọi là bá bá.” Dứt lời, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tước rồi nói: “Hôm nay tiểu thư không cần ngươi đi cùng, ngươi cứ làm chuyện của mình đi.”

Tiểu Tước khẽ gật đầu, xoay người chạy đi thật nhanh, như con chim nhỏ được bắn khỏi dây cung, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Giận thật.” Trần Ánh Trừng lẩm bẩm, “Người đâu mà cứng đầu thế!”

Cần Nương cười hỏi: “Lại là Tiểu Tước chọc tiểu thư tức giận sao?”

“Hắn lúc nào cũng vậy, cái gì cũng không chịu nói.”

“Đó là vì hắn vốn là người câm mà.”

“Không được, sớm muộn gì cũng phải dạy hắn học viết chữ, để sau này nói chuyện gì cũng có thể viết ra được.”

“Tiểu thư muốn học viết chữ? Phu nhân nói sau khi tiệc sinh nhật kết thúc sẽ mời thầy đến dạy tiểu thư đọc sách đấy.”

Trần Ánh Trừng cúi đầu, ủ rũ đáp khẽ một tiếng.

Nàng sẽ không nói với ai rằng mình đã sớm biết chữ. Mặc dù văn tự ở đại lục Thanh Hà không hoàn toàn giống chữ Hán, nhưng sự khác biệt chỉ như giữa phồn thể và giản thể – từ khi tỉnh lại, nàng đã xem thấy chữ mà Thẩm Tịnh viết, dần dần liền nhận ra.

Nhưng nhị ca nàng thì không biết điều đó, còn hay nhờ nàng viết thư tình giúp để tặng cho cô nương mà hắn thích.

Mấy bức thư bị từ chối phũ phàng, Trần Ánh Trừng đều tận mắt chứng kiến.

Nếu sớm để lộ chuyện mình biết chữ, thì sẽ mất đi rất nhiều cơ hội “chính đáng” để lén đọc thứ người khác không cho đọc.

Nhưng Tiểu Tước thì đúng là cần phải học, bằng không hắn chỉ có thể dùng ký hiệu của người câm điếc, hai người mãi mãi không thể giao tiếp trọn vẹn.

Nghĩ đến sau này việc đầu tiên là phải dạy Tiểu Tước viết tên mình, thì Cần Nương đã bế nàng đến Tùng Thanh Các. Trên đường đi, hương trà nhàn nhạt đã thoảng ra từ bên trong, thỉnh thoảng còn vọng ra vài tiếng cười sảng khoái.

Là tiếng cười đầy khí thế của cha nàng.

Trần Ánh Trừng thầm phàn nàn một tiếng, vừa định bước vào cửa thì chợt nghe một giọng nam trầm thấp vang lên:

“Bệnh của lệnh ái có thể chuyển biến tốt, thật khiến người ta vui mừng.”

Giọng nói này… giống hệt như trong giấc mộng kia.

Tim Trần Ánh Trừng chợt trầm xuống, trong mộng là hai người đàn ông tuyệt vọng đến lạnh lùng, đột nhiên ập tới, khiến nàng như bị hút mất linh hồn. Hai chân mềm nhũn, nàng đổ gục ngay trước cửa.

“Tiểu thư!” Cần Nương phản ứng nhanh tay đỡ lấy nàng, ôm chặt vào lòng.

Tiếng động của họ làm kinh động đến người bên trong. Cửa phòng từ bên trong mở ra, Trần Nguyên Phúc ngạc nhiên hỏi:

“Chuyện gì xảy ra vậy?!”

Trần Ánh Trừng hai mắt trống rỗng, run rẩy cắn môi, nắm chặt vai Cần Nương không buông, cả người không ngừng run rẩy.

Lãnh Tương Thất đứng dậy, bước đến sau lưng Trần Nguyên Phúc. Nhờ tu luyện nhiều năm, hiện giờ trông hắn chỉ khoảng ngoài ba mươi tuổi, ngũ quan sắc sảo, dáng vẻ cương nghị. Tuy vậy, hai bên tóc mai đã bạc trắng, tóc đen lẫn bạc buộc vòng sau đầu, trên đỉnh đầu cài ngọc quan hình rắn uốn lượn.

Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng, sắc lạnh như con rắn quấn trên đầu, âm trầm nhìn chằm chằm vào Trần Ánh Trừng.

Nàng sợ hãi, muốn bỏ chạy. Ánh mắt ấy khiến nàng không dám đối diện, giống như một chú chim non lạc đàn giữa cơn mưa lớn, run lên vì lạnh và hoảng loạn.

“Trừng Trừng?” Trần Nguyên Phúc lo lắng gọi nàng.

Không được, nàng không thể sợ hãi — nàng phải ngăn cha mình biến thành người xấu.

Trần Ánh Trừng nhắm mắt lại, cố gắng xua đi nỗi sợ, gương mặt gượng nở nụ cười, rồi xoay người dang tay chạy đến chỗ Trần Nguyên Phúc, gọi lớn:

“Cha!”

Hết Chương 8.3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page