Danh sách chương

Chương 1:

23/04/2025

Chương 2 (1)

23/04/2025

Chương 2.2:

23/04/2025

Chương 2.3:

23/04/2025

Chương 3.1:

23/04/2025

Chương 3.2:

23/04/2025

Chương 4.1:

23/04/2025

Chương 4.2:

23/04/2025

Chương 5.1:

23/04/2025

Chương 5.2:

23/04/2025

Chương 6.1:

23/04/2025

Chương 6.2:

23/04/2025

Chương 7.1:

23/04/2025

Chương 7.2:

23/04/2025

Chương 8.1: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.2: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.3:

23/04/2025

Chương 8.4:

23/04/2025

Chương 9.1:

23/04/2025

Chương 9.2:

23/04/2025

Chương 9.3:

23/04/2025

Chương 10.1:

24/04/2025

Chương 10.2:

24/04/2025

Chương 10.3:

24/04/2025

Chương 10.4:

24/04/2025

Chương 11.1:

24/04/2025

Chương 11.2:

24/04/2025

Chương 11.3:

24/04/2025

Chương 12.1: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 12.2: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 14.1: Không muốn!

24/04/2025

Chương 14.2: Không muốn

24/04/2025

Chương 14.3: Không muốn bái sư

24/04/2025

Chương 15.1: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.2: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.3: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 16.1: Chín năm sau

25/04/2025

Chương 16.2:

26/04/2025

Chương 16.3: Chín năm sau

26/04/2025

Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện

26/04/2025

Chương 17.1: Đèn hoa sen

26/04/2025

Chương 17.2:

26/04/2025

Chương 17.3:

26/04/2025

Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu

26/04/2025

Chương 18.2:

26/04/2025

Chương 18.3:

27/04/2025

Chương 18.4: Đừng có đùa!

27/04/2025

Cả nhà vai ác nhưng thích làm cá mặn

Chương 8.1: Tiểu Tước

Chương trước

Chương sau

Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật, Trần Ánh Trừng tỉnh dậy từ rất sớm.

Vừa mở mắt ra, Cần Nương đã giúp nàng mặc bộ y phục mới được đưa đến từ hôm qua — loại vải dệt bằng tơ nhện tốt nhất, được thợ may khéo léo thủ công xử lý suốt nửa tháng, nhuộm thành màu hồng nhạt dịu nhẹ, trông chẳng khác nào những đóa hoa đào đầu tiên nở trên cành vào đầu xuân.

Mộng Cô búi tóc cho nàng theo kiểu Phi Tiên, cài lên vòng hoa bằng trân châu phấn nhạt, trên cây trâm gài hai đóa hoa lụa mềm mại. Trần Ánh Trừng vừa ngáp một cái, đã bị đeo lên cổ một chuỗi ngọc thạch tím phớt có đính phỉ thúy. Ở giữa chuỗi là một viên đá quý trắng tinh, chất ngọc trong trẻo ấm áp, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Mộng Cô nói: “Đại thiếu gia đã mang tới từ tối qua, chúng ta vẫn giấu đi, sáng nay mới lấy ra cho tiểu thư xem.”

Trần Ánh Trừng cúi đầu, nâng chuỗi ngọc lên nhìn, mỉm cười nói: “Lát nữa ta muốn đi cảm ơn đại ca.”

Cần Nương trêu: “Tiểu thư là muốn đi tìm cái người câm nhỏ kia đúng không?”

Mộng Cô lập tức liếc mắt nhắc nhở nàng, Cần Nương vội che miệng lại.

Trần Ánh Trừng nghiêm giọng từng chữ một: “Hắn không phải gọi là người câm nhỏ, hắn có tên.”

Mộng Cô vừa chỉnh lại y phục cho nàng vừa nói: “Đúng vậy, tiểu thư đã đặt tên cho hắn là Tiểu Tước.”

Con tước điểu mà Trần Chính Triệt tặng cho Trần Ánh Trừng đã bị cha mẹ nàng thu lại, giao cho mã phu trong chuồng ngựa nuôi dưỡng, nói rằng trước khi Trần Ánh Trừng lớn hơn thì không được cưỡi nữa.

Sau cú ngã hôm đó, tuy nàng không bị thương, nhưng cũng mất hết hứng thú với con tước điểu kia.

Trong giấc mơ, nàng nghe thấy tiếng chim kêu, nhưng người đến cứu nàng không phải là tước điểu, mà là các ca ca trong viện. Vậy nên, vào ngày hôm trước, khi cùng “tiểu người câm” ngồi trong viện, Trần Ánh Trừng bất chợt muốn gọi hắn là “Tiểu Tước”.

“Ta gọi ngươi là Tiểu Tước, được không?”

Trần Ánh Trừng ngồi trên chiếc xích đu, Giang Tùy Sơn đứng cạnh gốc cây, lặng lẽ nhìn bóng dáng nàng. Khi Trần Ánh Trừng quay mặt lại, hắn liền vội vàng cúi đầu.

Nghe nàng hỏi, Giang Tùy Sơn hơi khựng lại, nghiêng đầu như đang hỏi: “Vì sao?”

Trần Ánh Trừng đáp: “Vì ta từng mơ thấy lúc ta rơi xuống, chính ngươi hóa thành tước điểu bay tới cứu ta!”

Vừa nói ra miệng, Trần Ánh Trừng liền cảm thấy có gì đó không ổn—chẳng phải như vậy là coi người ta như sủng vật rồi sao?

Tiểu người câm này vốn đã hướng nội, nhạy cảm, mấy ngày qua nàng cũng đã nói rất nhiều chuyện với hắn. Hôm qua hắn mới chịu nhận món điểm tâm nàng đưa. Nếu bây giờ lại gọi hắn bằng cái tên của một con chim tước, sau này chắc chắn sẽ thấy gượng gạo.

Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu:

“Thôi bỏ đi, ta lại nghĩ một cái tên hay hơn…”

“Ừm.”

Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên, khiến Trần Ánh Trừng giật mình. Nàng sững sờ mất một lúc mới nhận ra đó là giọng của tiểu người câm.

Nàng hỏi:

“Ngươi muốn được gọi là cái tên đó sao?”

Giang Tùy Sơn gật đầu, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Hắn thích cái tên đó, thích được nàng đặt tên.

Giang Tùy Sơn.

Từ khi có ý thức, đã có người gọi hắn như thế, nhưng người đầu tiên gọi hắn bằng cái tên này không phải là cha mẹ hay người thân, mà chỉ là một lão ăn mày ven đường.

Lớn lên trong bầy ăn mày phần lớn không tên không họ, nhiều người còn ganh tị với hắn vì có một cái tên nghe thật thi vị như vậy.

Nhưng thì đã sao chứ?

Người đặt cho hắn cái tên đó, chẳng phải cũng đã vứt hắn vào nơi băng thiên tuyết địa sao? Dù cái tên có thi vị đến đâu, cuối cùng cũng chẳng mang lại chút ý nghĩa gì.

Bây giờ, hắn đến một nơi mới, được đặt cho một cái tên mới. Dù cái tên đó có dễ nghe hay không thì điều quan trọng là—có người đặt tên cho hắn.

“Vậy sau này ngươi sẽ gọi là Tiểu Tước, được không?”

Giang Tùy Sơn lại gật đầu.

Được.

Người đầu tiên mở miệng gọi hắn bằng cái tên mới, là nàng.

Cái tên mới này cũng có ý nghĩa, bởi vì—nàng đã mơ thấy hắn.

Giang Tùy Sơn thẳng thắn nhìn về phía Trần Ánh Trừng, trong đôi mắt đen láy của nàng, hắn nhìn thấy niềm vui rạng rỡ.

“Tiểu Tước.”

“Tiểu Tước, Tiểu Tước, Tiểu Tước, Tiểu Tước~”

“……”

Giang Tùy Sơn hé miệng, muốn đáp lại nàng, nhưng lại bị ánh mắt rực rỡ như lửa của nàng khiến đỏ mặt. Hắn cúi đầu đầy lúng túng, khẽ đáp một tiếng rất nhỏ:

“Ừ.”

Hắn nhớ đến mấy ngày trước, khi lần đầu đến Đào Uyển, Trần Ánh Trừng đã ngủ gật trên ghế, hắn bế nàng lên.

Nhìn thì có vẻ nàng không nặng, nhưng đầu nàng lại rất nặng. Chỉ một lát sau, cánh tay Giang Tùy Sơn đã mỏi nhừ, thế nhưng hắn chẳng cảm thấy vất vả, trong lòng chỉ tràn đầy cảm giác thỏa mãn và bình yên.

Trần Chính Thác bất ngờ bước vào, bế Trần Ánh Trừng đang ngủ dậy, bàn tay nhẹ nhàng phủi hai cái lên tóc nàng — chỗ Giang Tùy Sơn vừa chạm vào. Giang Tùy Sơn lập tức rút tay về, ngón tay co lại như muốn giấu đi, nhưng tay áo bó sát không che được, đành lúng túng giấu tay ra sau lưng.

“Ngươi đi về trước đi.” Trần Chính Thác nhàn nhạt nói.

Giang Tùy Sơn lập tức xoay người rời đi, đến cả lễ nghi cúi chào chủ nhân cũng quên mất, chỉ một lòng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đó.

Đi được mấy bước, lại nghe thấy giọng của Trần Chính Thác vang lên từ phía sau:

“Ngày mai sau khi ăn sáng, ngươi tới Đào Uyển đợi đi. Sắp đến yến tiệc sinh nhật của Trừng Trừng, may vá sẽ đến làm y phục cho nàng, cũng sẽ làm cho ngươi một bộ, miễn đến lúc đó lại mất mặt.”

Giang Tùy Sơn: “……”

Hắn chỉ gật đầu, rồi càng cúi thấp đầu, bước nhanh hơn. Trên đường chạy về phòng củi, khóe môi hắn đã khẽ cong lên.

Hết Chương 8.1: Tiểu Tước.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page