Khi Trần Ánh Du tìm thấy ông, ông đang đứng cúi đầu dưới tán ngọc lan trong vườn lan uyển, vừa lắc đầu vừa thở dài, miệng thì lẩm bẩm:
“Hôm qua vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại đột nhiên không muốn gặp ta nữa? Chẳng lẽ con bé lại mơ thấy ta là người xấu à?”
Trần Ánh Du gọi:
“Cha, Trừng Trừng ngủ rồi.”
“Là mẹ con bảo con đến tìm ta à?” Trần Nguyên Phúc quay người lại, cố tình mím môi ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt vẫn ánh lên chút mong chờ.
“Trừng Trừng chịu gặp ta rồi sao?”
Trần Ánh Du suy nghĩ một lúc, rồi thẳng thắn nói:
“Muội ấy muốn gặp người, nhưng không phải cha.”
“……”
Lời này còn khó chịu hơn cả câu “muội ấy không muốn gặp cha”. Trần Nguyên Phúc quay đầu nhìn vào thân cây, lại bắt đầu rung chân, thở dài thườn thượt:
“Con nói xem, rốt cuộc Trừng Trừng đã mơ thấy ác mộng gì mà ngay cả cha ruột cũng không ưa nổi nữa? Chẳng lẽ vì hôm qua ta đánh Nhị ca con?”
“Cũng không hẳn là không thể.”
Trần Nguyên Phúc nói tiếp:
“Tất cả là tại Nhị ca con la hét to quá.”
Tìm được “thủ phạm gây tội”, Trần Nguyên Phúc tức giận không thôi. Trần Ánh Du thì thêm dầu vào lửa:
“Chắc chắn là tại hắn!”
Nói xong, cô vén váy chạy về phía Lan Uyển.
“Khoan đã, con đi đâu đấy?” Trần Nguyên Phúc gọi với theo.
Trần Ánh Du không quay đầu lại:
“Trừng Trừng nói muốn gặp ca ca đã cứu mình hôm qua, nói trong mơ hắn lại cứu nàng thêm lần nữa.”
“Cái gì?!”
Hắn lại thua cả một người ngoài?!
Trần Nguyên Phúc tức đến mức suýt phun máu, vội vàng đuổi theo:
“Con chắc không nghe nhầm chứ? Là muốn gặp ca ca, không phải cha à?”
Trần Ánh Du bất lực đáp:
“Là ca ca cứu nàng. Cha à, chắc Trừng Trừng lại mơ thấy cha làm gì đó đáng sợ nên mới sợ đến thế.”
Trần Nguyên Phúc giơ tay đấm vào không khí:
“Sao có thể nói cha ruột mình như vậy chứ?! Nhưng thật sự Trừng Trừng muốn gặp thằng bé đó sao? Hôm qua con bé sợ đến thế, ta tưởng nó chẳng nhớ gì rồi.”
“Không chỉ nhớ rõ đâu,” Trần Ánh Du cảm khái, “Cha, người thật sự định để hắn ở bên Trừng Trừng sao?”
Trần Nguyên Phúc lắc đầu.
Tối qua ông và Thẩm Tịnh đã bàn bạc, và Thẩm Tịnh thẳng thắn phản đối ý tưởng để thằng bé kia làm “phu đồng dưỡng” – người lớn lên bên cạnh Trừng Trừng để hỗ trợ tu luyện sau này.
Chuyện hôn nhân là việc hệ trọng cả đời, đương nhiên phải để chính Trừng Trừng quyết định.
Trần Nguyên Phúc tự biết ý nghĩ của mình có phần phiến diện nên cũng không nhắc lại nữa. Ông chỉ nghĩ để thằng bé dưỡng thương trước, sau đó sẽ đưa nó ra núi cùng những đứa trẻ khác tu luyện, hoặc nhận làm nghĩa tử, nuôi dạy bên mình – tất cả đợi sau khi thương thế của nó hồi phục mới tính tiếp.
Khi hai người nói chuyện đã đến hậu viện, Giang Tùy Sơn đang ngồi xổm trước cửa. Con bê trong sân đã được dắt đi, chỉ còn đống cỏ khô chưa kịp dọn.
Việc này vốn là phần của cậu ta, nhưng vì đã gãy tay và đang băng bó – lại do cứu Tứ tiểu thư mà bị thương – nên chẳng ai dám sai khiến.
Trời hè oi bức, phòng củi tuy mát nhưng chật chội, cậu ta ngồi mãi không yên nên từ sáng sớm đã ra cửa ngồi, cúi đầu nhìn băng gạc trên tay, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện tối qua.
Không biết tiểu thư hiện giờ thế nào.
Theo những lời đồn trước kia, cô tiểu thư ấy là một đứa bé gầy yếu, suốt năm bị bóng đè làm phiền, là loại trẻ con nhút nhát và hay bệnh.
Tối qua rơi từ nơi cao như vậy xuống, chắc chắn sợ hãi đến cực điểm. Sáng nay lại gặp ác mộng, khiến hai vị thiếu gia trong Lan Uyển đều phải chạy sang, Trần Chính Triệt thậm chí còn kéo theo bệnh người mà đến thăm.
Nhưng cô bé đó hình như không yếu đuối như lời đồn. Hôm đó khi từ trên trời rơi xuống, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu không hề đầy nước mắt, mà trong đó lại mang theo nụ cười.
Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt cũng tròn xoe, ánh mắt rõ ràng phản chiếu khuôn mặt cậu.
Một ánh nhìn trong trẻo, ngây thơ như thế, sao có thể suốt năm bị bóng đè giày vò chứ? Đáng lẽ nên luôn mỉm cười mới đúng.
Giang Tùy Sơn vùi đầu vào cánh tay, lặng lẽ thở dài.
“Là thằng bé đó sao? Tối qua không nhìn kỹ, giờ thấy thì cũng chẳng lớn hơn Trừng Trừng bao nhiêu.”
Một giọng nói vang lên. Giang Tùy Sơn ngẩng đầu, thấy cha con nhà họ Trần đang bước lại gần, lập tức bật dậy. Theo phản xạ, cậu định quay người chạy vào phòng.
Trước đây vệ binh trong viện đã dạy cậu rằng khi gặp chủ nhân thì phải hành lễ. Nhưng lúc này cậu lại hoàn toàn quên mất, chỉ gật đầu nhẹ, đứng cứng đờ tại chỗ.
May mắn là người nhà họ Trần không quá hà khắc, cũng không trách mắng vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
“Năm nay chắc là tám tuổi, lớn hơn Trừng Trừng ba tuổi,” Trần Nguyên Phúc cười hiền, đỡ cậu đứng dậy.
Sau khi đứng thẳng, Giang Tùy Sơn mới nhận ra vừa rồi mình vẫn luôn trong tư thế nửa ngồi xổm, trông chẳng khác nào một tên trộm nhỏ đang muốn chạy trốn. Cậu không khỏi thấy xấu hổ.
Trần Ánh Du đánh giá:
“Cậu ta gầy quá.”
Giang Tùy Sơn không biết họ đến làm gì, nhưng nghe vậy cũng theo phản xạ mà đứng thẳng lưng lên, nhưng cũng chỉ cao đến thắt lưng Trần Nguyên Phúc.
“Cái đầu thì lại không nhỏ,” Trần Nguyên Phúc tán thưởng, ánh mắt đầy ý cười, “Mấy ngày nay ở đây có quen không?”
Giang Tùy Sơn cúi đầu, ngửa mặt lên nhìn hai người.
Trần Nguyên Phúc hỏi tiếp:
“Ngươi không biết nói à?”
Giang Tùy Sơn: “……”
Cậu cũng chẳng nhớ lần cuối cùng mình mở miệng là khi nào. Có lẽ là nửa năm trước, khi thử một loại thuốc độc xuyên tim phổi, đau quá phải kêu lên, rồi bị tát một cái – từ đó không dám mở miệng nữa.
“Đúng là một thằng câm thật rồi,” Trần Ánh Du nhận xét, “Nhưng người câm cũng có cái lợi của người câm.”
Cô luôn nói thẳng như thế. Trần Nguyên Phúc khẽ nhíu mày ra hiệu cô dừng lại:
“Du Nhi, dẫn cậu ta đi đi.”
Đi đâu?
Giang Tùy Sơn không hỏi. Trần Ánh Du xoay người, cậu liền lặng lẽ đi theo sau.
Chỉ khi thuận theo ý kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Ở nơi này, cậu không hỏi, cũng không dám từ chối.
Chỉ là, lần này khác với những lần trước khi bị đưa đi thử thuốc. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bước trên con đường lát đá hình trứng ngỗng, phong cảnh xung quanh xa lạ mà đẹp đẽ, trong lòng cậu bỗng dấy lên một cảm giác khác – một niềm mong đợi kỳ lạ và mơ hồ.
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
3 ngày