Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
Trần Ánh Trừng chưa từng tỉnh táo mà tham dự sinh nhật của chính mình.
Sinh nhật của nàng lúc nào cũng náo nhiệt, Thẩm Tịnh sẽ tổ chức yến tiệc dưới chân núi trước ba ngày. Bất kể là dân chúng trong thành hay thương nhân đi ngang qua, chỉ cần để lại một câu chúc phúc cho nàng thì đều có thể vào dự yến.
Yến tiệc diễn ra suốt ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ. Hai năm trước, phía tây thành Thủy Hưng gặp nạn hạn hán, rất nhiều người chạy nạn kéo đến. Thẩm Tịnh đã lấy danh nghĩa sinh nhật của nàng mà kết hợp tổ chức phát cháo dựng lều trong một tháng ở Thanh Bảo Thành.
Nàng chưa từng tận mắt chứng kiến những cảnh tượng đó, chỉ nghe kể lại từ miệng hạ nhân trong phủ. Trong kho bây giờ vẫn còn chất đầy mấy túi thư chúc phúc gửi cho nàng.
Tuy rằng nhà họ toàn là vai ác trong sách, nhưng ít ra bề ngoài cũng làm rất chỉn chu, nhờ vậy mà nhận được nhiều lời khen từ dân chúng Thanh Bảo Thành.
Trần Ánh Trừng cảm thấy, quân tử chỉ luận việc không luận tâm. Cho dù nhà nàng có là giả nhân giả nghĩa thì ít nhất cũng mang lại lợi ích thực tế cho dân chạy nạn.
Vì vậy nàng không vì bản thân sinh ra trong một gia đình phản diện mà oán trách hay tự thương hại. Nàng chỉ nghĩ, với sức mình, có thể cố gắng thay đổi kết cục bị diệt môn của cả nhà.
Sinh nhật sáu tuổi của nàng chính là lúc cha nàng bắt đầu cấu kết với một thế gia khác ở Thanh Bảo Thành – Lãnh gia.
Trước nay hai nhà tuy cùng quản lý sự vụ trong thành nhưng chỉ là hợp tác bề mặt. Cha nàng và gia chủ Lãnh gia – Lãnh Tương Thất – tuy có gặp mặt thì gật đầu chào hỏi, có chuyện thì bàn bạc cùng nhau, nhưng ngoài công việc thì gần như không qua lại.
Những năm trước vào dịp sinh nhật nàng, Lãnh gia chỉ gửi lễ vật đầy đủ theo đúng lễ nghĩa, chưa từng thân chinh đến dự.
Nhưng năm nay, họ lại đến, mang theo tin tức về vị thành chủ Thanh Bảo Thành mất tích.
Hai người đã mật đàm suốt đêm trong thư phòng, sau đó vị thành chủ sắp trở lại kia lại lặng lẽ chết giữa đường trở về.
Trần Ánh Trừng đứng trên hành lang dài, cuối hành lang là thư phòng của cha nàng. Dưới hành lang treo hai chiếc đèn thỏ màu hồng nhạt, trên các cột được quấn quanh bởi những dây leo xanh biếc nở ra những đóa hoa tím nhạt. Trần Ánh Trừng bước về phía trước, theo từng cơn gió nhẹ, những bông hoa cũng khẽ đung đưa theo.
“Cha ——”
Trần Ánh Trừng gọi khẽ một tiếng. Vốn nên là sân đình náo nhiệt, vậy mà giờ lại trống trải vô cùng. Tiếng gọi non nớt của nàng vang vọng khắp viện, như thể có vô số bản thân đang đứng trong bóng tối.
Âm thanh vang lên từng vòng từng vòng, như mạng nhện phủ khắp trời đất, kéo căng cả thịt da nàng, thấm sâu vào từng lớp da thịt.
Tim nàng như bị treo lơ lửng trên biển sâu, nhẹ bẫng hư vô. Trần Ánh Trừng cứng đờ quay đầu nhìn quanh. Trên đầu, chiếc đèn thỏ lúc sáng lúc tắt, cuối hành lang chỉ còn ánh sáng vàng nhạt le lói. Ngoài ra, xung quanh nàng chỉ là một màu đen đặc.
Thì ra lại là cảnh trong mơ.
Sau khi ý thức được điều này, Trần Ánh Trừng lập tức chạy đến dưới cửa sổ thư phòng. Bên trong truyền ra giọng nói của cha nàng.
“Thành chủ rời đi hơn năm mươi năm, phụ thân ta cũng đã xuống mồ, bây giờ hắn trở về lại nói muốn điều tra kỹ vụ án oan mà phụ thân ta xử lý năm đó?!”
Một giọng khác vang lên, trầm thấp mà lạnh lùng: “Trần huynh, xin đừng trách ta nói thẳng. Thành chủ chẳng qua chỉ đang tìm cớ để buộc huynh và ta thoái vị.”
Bốp ——
Là tiếng chén trà rơi vỡ trên đất.
Trần Nguyên Phúc giận dữ:
“Hắn bao năm qua như một kẻ phủi tay không quan tâm đến việc gì. Năm đó Thanh Bảo Thành mấy năm liền gặp hạn hán, là phụ thân ta cùng bá phụ Lãnh trèo đèo lội suối đến cầu xin Long tộc, dẫn nước từ Thủy Hưng Thành về tưới tiêu…
Dù cho phụ thân ta lúc đó có hồ đồ mà xử sai vụ án kia, ông ấy cũng vì thế mà hối hận không thôi, mang nỗi u sầu thành bệnh, chưa đến hai năm đã lìa cõi trần. Thế mà giờ hắn lại lôi chuyện cũ ra, đem phơi bày trước mặt thiên hạ, chẳng lẽ muốn phụ thân ta sau khi chết cũng không được yên nghỉ?!”
“Trần huynh, xin bớt giận, nghe ta nói đã…”
Âm thanh bên trong dần nhỏ đi. Trần Ánh Trừng nhón mũi chân, định áp sát cửa sổ để nghe rõ hơn, nhưng vóc người nàng quá nhỏ, dù có cố gắng hết sức cũng chỉ vừa chạm đến khung cửa.
Cố thêm chút nữa…
Trần Ánh Trừng nghiến răng, định lấy đà nhảy lên bám vào bậu cửa sổ. Nàng dồn hết sức nhảy lên, nhưng ngay khoảnh khắc vừa nhảy tới—
Cửa sổ đột nhiên mở ra từ bên trong.
Một đôi tay to vươn ra từ trên đầu nàng, cùng với một giọng cười chế nhạo vang lên:
“Không sao, chỉ là một con chim non bay nhầm đường thôi.”
Nói xong, người đó nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. Tay Trần Ánh Trừng trượt khỏi khung cửa sổ, mặt đất vốn vững chắc dưới chân như biến thành vực sâu thăm thẳm. Nàng nhanh chóng rơi xuống dưới.
“Cha ——!”
Trần Ánh Trừng hét lớn, nhưng chỉ thấy cánh cửa sổ kia bị nhẹ nhàng khép lại, ánh sáng le lói trong phòng cũng lập tức biến mất. Một bóng tối nặng nề, khiến người ta khó thở, bao trùm lấy nàng.
Cứu, cứu mạng ——
Trần Ánh Trừng há miệng, nhưng giọng nói lại như bị bông nhét kín, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào. Phía sau là những đợt sóng dữ dội, tiếng biển gầm rú khiến người ta kinh hãi, dường như chỉ cách cô một tấc.
Cha, mẹ, các anh chị…
Trần Ánh Trừng giơ tay lên, dần dần mất đi sức lực, nàng nhắm mắt lại, tuyệt vọng buông mình rơi xuống.
“Pi.”
“Pi pi pi.”
Tiếng sóng biển đột ngột im bặt. Bên tai nàng vang lên vài tiếng chim hót trong trẻo quen thuộc, thân thể Trần Ánh Trừng rơi vào một nơi mềm mại.
Nàng nấc lên rồi mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ, thấy được người ca ca ban ngày đã cứu mình, đang siết chặt ôm lấy nàng.
“Tiểu thư? Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh lại đi!”
Cần Nương ôm Trần Ánh Trừng vào lòng, dịu dàng vỗ về lưng nàng. Trần Ánh Trừng không thể kìm nén được mà nấc lên, hai tay vùng vẫy trong không trung, mấy lần đánh trúng đầu Cần Nương.
Mộng Cô cố giữ tay nàng lại, nhẹ giọng an ủi, nhưng rất nhanh đã bị nàng giãy khỏi.
Thẩm Tịnh vội vã chạy tới, phía sau là Trần Nguyên Phúc cùng ba huynh muội khác. Bên ngoài trời đã nhá nhem sáng, Trần Chính Triệt khoác một chiếc áo khoác, bước đi khập khiễng.
“Đêm qua vẫn còn ổn, sao sáng sớm lại đột nhiên gặp ác mộng?” Thẩm Tịnh đón lấy nàng, nhẹ nhàng dỗ dành, “Trừng Trừng ngoan, mẹ ở đây rồi.”
Cần Nương cúi đầu thưa:
“Thuộc hạ cũng không rõ, tiểu thư cả đêm ngủ rất ngon, đến rạng sáng thì đột nhiên bật khóc, miệng cứ gọi ‘cha’ mãi không thôi.”
“Trừng Trừng gọi ta à?” Trần Nguyên Phúc tiến lại, đón lấy Trần Ánh Trừng từ tay Thẩm Tịnh.
“Trừng Trừng, cha đây.”
“……”
Sau khi được ông bế lên, Trần Ánh Trừng cuối cùng cũng ngừng khóc nức nở. Hàng mi ướt đẫm nước mắt run rẩy đôi chút, như thể nàng sắp tỉnh lại.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
3 ngày