Giang Tùy Sơn mím môi khẽ cười. Trái tim hắn như được cơn gió mát đầu hạ thổi qua, cuốn đi làn sương mù u ám bao phủ bao năm.
“Mạch đập của con không bình thường, chắc trước đây từng phải thử qua nhiều loại thuốc độc. Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ kê cho con vài đơn thuốc để điều dưỡng cơ thể. Lần này con cứu tứ tiểu thư, gia chủ và phu nhân chắc chắn sẽ không bạc đãi con đâu.”
Nghe ba chữ “tứ tiểu thư”, ánh mắt Giang Tùy Sơn lại quay về phía Trần Ánh Trừng, đuôi mày khẽ nhướng.
“Đúng vậy, người con vừa cứu là ái nữ của gia chủ.” Đại phu cười đầy ẩn ý. “Lần này, con lập được đại công rồi.”
Trần gia quý tứ tiểu thư cỡ nào, cả Ánh Nguyệt Sơn Trang ai cũng biết. Giang Tùy Sơn mới đến đã cứu mạng cô bé, không ngoa khi nói, đó là ơn nghĩa lớn với cả gia tộc họ Trần.
Gãy một cánh tay, đổi lại được vinh hoa phú quý cả đời, không đáng tiếc.
Đại phu liếc mắt đầy ẩn ý về phía hắn. Nhưng Giang Tùy Sơn chỉ lặng lẽ cúi đầu, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Trần Ánh Trừng rơi xuống từ trên trời, mở to mắt nhìn hắn rồi nở nụ cười.
Cô bé ấy chính là tiểu muội của họ, là Trừng Trừng mà họ yêu thương — và cũng là người mà hắn nguyện hết lòng trung thành trong tương lai.
—— cũng không phải người cực hung ác như vẫn vẫn mường tưởng.
Trần Ánh Trừng và Trần Chính Triệt cùng nhau quỳ trong thư phòng.
Ban đầu, Trần Nguyên Phúc định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Trần Chính Triệt, cả roi cũng đã chuẩn bị sẵn. Nhưng ông không ngờ rằng Trần Ánh Trừng lại vùng khỏi vòng tay của Thẩm Tịnh, chạy nhào đến ôm chặt lấy Trần Chính Triệt rồi cũng quỳ xuống theo.
“Cha, đừng đánh nhị ca! Nếu muốn đánh thì đánh con đi!”
“Trừng Trừng, không được làm loạn!”
Trần Ánh Du bước lên kéo nàng dậy, nhưng Trần Ánh Trừng lại ôm chặt lấy cổ áo của Trần Chính Triệt, gần như cả người chui vào lòng hắn, kiên quyết bảo vệ:
“Là con muốn nhị ca cho con cưỡi con chim nhỏ! Cũng là tại con không giữ chặt cánh nó, không thể trách nhị ca được!”
Cổ áo của Trần Chính Triệt suýt nữa bị nàng kéo rách, nhưng thấy muội muội đứng ra bảo vệ mình như thế, trong lòng hắn xúc động không thôi, ôm chặt nàng lại:
“Trừng Trừng che chở nhị ca thế này, dù nhị ca có bị đánh chết cũng cam lòng!”
“Không đến lượt ngươi lên tiếng!” – Trần Ánh Du không nhịn được, giáng cho hắn một bạt tai, rồi nhìn về phía ba người Thẩm Tịnh, Trần Nguyên Phúc và đại ca Trần Chính Thác – “Cha, mẹ, đại ca, mọi người có thấy Trừng Trừng dường như có gì đó khác thường không?”
Ba người đều im lặng, những lo lắng ban nãy dường như được thay thế bằng một tia bất ngờ.
Vừa rồi Trần Ánh Trừng… lại có thể nói liền mạch một đoạn dài như vậy!
Lời lẽ rõ ràng, ngữ khí kiên quyết, không chút lộn xộn, nói xong cũng không hề thở dốc như thường ngày.
“Trừng Trừng, con lặp lại những gì vừa nói một lần nữa đi.” – Thẩm Tịnh ngồi xổm xuống đối diện với nàng, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
Trần Ánh Trừng vẫn ôm cổ Trần Chính Triệt, chần chừ một chút:
“Mọi người tha cho nhị ca, con sẽ lặp lại.”
“Muội muội tốt của ta!” – Trần Chính Triệt cảm động ôm nàng chặt hơn, hai người giống như những đứa trẻ dựa vào nhau trong lúc hoạn nạn, khiến người ta vừa thương vừa xót.
Trên mặt Thẩm Tịnh bừng lên nụ cười rạng rỡ:
“Trừng Trừng thực sự đã trưởng thành.”
Vừa dứt lời, bà liền thừa lúc Trần Ánh Trừng không đề phòng, dùng lực kéo nàng ra khỏi lòng Trần Chính Triệt rồi lạnh lùng nói:
“Ông nó, đánh đi.”
“Trừng Trừng ——”
“Nhị ca ——”
Trần Ánh Trừng bị Thẩm Tịnh bế ra ngoài thư phòng, cánh cửa khép lại, bên trong liền vang lên tiếng la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết của nhị ca nàng.
“Nương! Sao người lại không giữ lời gì cả!” – Trần Ánh Trừng tức tối, bĩu môi, giơ nắm tay nhỏ định đánh, nhưng nghĩ một hồi vẫn không dám nện xuống người mẹ ruột.
“Ta nào có hứa gì với con đâu.” – Thẩm Tịnh cười rồi thơm lên má nàng một cái, nói, “Nhị ca con làm việc bốc đồng, phải dạy cho nó một bài học nhớ đời. Còn con, Trừng Trừng, con bây giờ có thấy buồn ngủ không?”
“… Không buồn ngủ.” – Trần Ánh Trừng lúc này mới ngẫm lại, từ lúc ra khỏi Lan Uyển đến thư phòng, nếu là ngày thường thì nàng đã ngáp mấy lần rồi, vậy mà hôm nay lại hoàn toàn tỉnh táo.
Chẳng lẽ lúc ngã từ trên trời xuống, tiếng chuông kia thật sự đã chữa khỏi di chứng cho nàng?
Trần Ánh Trừng chau mày, suy tư nghiêm túc, bộ dạng vừa nghiêm trọng vừa đáng yêu khiến Thẩm Tịnh không nhịn được bật cười.
“Trừng Trừng của chúng ta trông có vẻ tinh thần hơn nhiều rồi.”
Tuy trong lòng vui mừng, nhưng Thẩm Tịnh vẫn lo con bị va chạm tâm lý, chỉ là đang “hồi quang phản chiếu”. Bà lập tức bế nàng đến y quán phía sau sơn trang kiểm tra.
Ba vị đại phu cẩn thận khám một hồi lâu, khẳng định: Tiểu thư hoàn toàn bình thường.
Thẩm Tịnh thở phào nhẹ nhõm, bế Trần Ánh Trừng về lại Đào Uyển chơi cùng nàng một lúc, đến tận khi mặt trời ngả về tây, Trần Ánh Trừng mới buồn ngủ, ngáp dài mấy cái trên chiếc xích đu.
Sau khi dỗ con ngủ xong, Thẩm Tịnh đến Lan Uyển thăm Trần Chính Triệt.
Cậu ta vừa ăn hai mươi roi từ cha, mông gần như nát bấy, không thể nằm nổi, phải nằm nghiêng dựa trên giường, lại còn bị phạt viết bản kiểm điểm.
Trần Ánh Du và Trần Chính Thác một trước một sau nhìn chằm chằm, Trần Chính Triệt vừa viết vừa lau nước mắt, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt hả hê của Ánh Du, tức giận:
“Ngươi là con gái, sao lại vào phòng ta!”
Trần Ánh Du khoanh tay:
“Vậy thì sao? Ngươi có đóng cửa đâu.”
Trần Chính Triệt gào lên:
“Là đại ca khiêng ta về mà!”
Hắn còn đâu sức mà đóng cửa chứ!
“Xem ra ngươi vẫn còn khỏe nhỉ. Vậy chắc cha ngươi đánh chưa đủ mạnh.” – Giọng Thẩm Tịnh vang lên từ ngoài cửa.
Bà bước vào, liếc nhìn Trần Chính Triệt đang nằm rên rỉ, lạnh lùng hỏi:
“Giờ ngươi biết sai chưa?”
Trần Chính Triệt nghiêng đầu nhìn bà, nhỏ giọng đáp:
“Lúc Trừng Trừng ngã xuống, con đã biết sai rồi…”
Nếu muội muội có gì bất trắc, hắn e rằng hận không thể tự xử mình.
“Ngươi nên thấy may là muội ngươi không sao.” – Thẩm Tịnh ngồi xuống cuối giường, giọng nói dần dịu lại, còn pha chút mỉm cười – “Vừa rồi ta chơi với Trừng Trừng ngoài sân nửa canh giờ, con bé vẫn rất tinh anh.”
Trần Chính Thác kinh ngạc:
“Nửa canh giờ? Con bé không buồn ngủ à?”
“Không.” – Thẩm Tịnh khẽ cười – “Nó như một đứa trẻ bình thường năm sáu tuổi, tràn đầy sức sống, đến ta còn mệt rồi mà nó vẫn muốn chơi đu nữa… Nhưng cũng lo chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.”
Trần Ánh Du lo lắng:
“Chẳng lẽ cú ngã đó thật sự kích thích đến thần kinh nó?”
Thẩm Tịnh thở dài:
“Cũng có thể. Đợi mai xem sao.”
Hy vọng ông trời có mắt, Trừng Trừng vượt qua đại nạn, ắt sẽ hưởng phúc về sau.
Trong lúc cả nhà trò chuyện về Trần Ánh Trừng, Thẩm Tịnh nhớ lại đứa bé đã đỡ nàng lúc rơi xuống, liền hỏi Trần Chính Thác:
“Đứa bé phía sau viện kia là con nhà ai?”
Trần Chính Thác đáp:
“Là phụ thân mang về.”
“À, là trong nhóm trẻ kia…”
Trước đó Trần Nguyên Phúc từng nói với bà rằng trong nhóm trẻ được đưa về có một đứa sở hữu thể chất thánh thể, định giữ bên Trừng Trừng làm bạn và giúp tu luyện. Nhưng bà đã phản đối.
Trần Ánh Trừng từ lúc sinh ra đã khổ sở. Khi mới chào đời không thở được, mặt tím ngắt, phải cứu nửa canh giờ mới sống. Sau đó lại mê ngủ quá mức, ba tuổi vẫn phải được canh bên mỗi đêm để theo dõi hơi thở.
Khi cuối cùng họ chấp nhận rằng con chỉ là “ngủ nhiều”, may mắn thay cơ thể lại khỏe mạnh, dù dùng đủ loại pháp bảo vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Mới năm tuổi thôi, Trừng Trừng đã chịu quá nhiều đau đớn.
Con bé không cần tu luyện, chỉ cần sống vui vẻ bình an là đủ.
Ai là người mà con bé muốn gả cho, cứ để nó tự chọn.
“Nếu phụ thân các con đã đưa đứa nhỏ kia đến, lại còn cứu Trừng Trừng, thì cứ an bài ổn thỏa. Nếu nó muốn học hành hay tu luyện, các con cứ đối đãi như con ruột mà nuôi dưỡng. Tương lai nó có muốn rời đi cũng tùy nó.”
Trần Chính Thác:
“Vậy còn Trừng Trừng?”
Thẩm Tịnh nhẹ nhàng nói:
“Con bé còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều. Cũng không cần để hai đứa tiếp xúc thêm nữa.”
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
3 ngày