Danh sách chương

Chương 1:

23/04/2025

Chương 2 (1)

23/04/2025

Chương 2.2:

23/04/2025

Chương 2.3:

23/04/2025

Chương 3.1:

23/04/2025

Chương 3.2:

23/04/2025

Chương 4.1:

23/04/2025

Chương 4.2:

23/04/2025

Chương 5.1:

23/04/2025

Chương 5.2:

23/04/2025

Chương 6.1:

23/04/2025

Chương 6.2:

23/04/2025

Chương 7.1:

23/04/2025

Chương 7.2:

23/04/2025

Chương 8.1: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.2: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.3:

23/04/2025

Chương 8.4:

23/04/2025

Chương 9.1:

23/04/2025

Chương 9.2:

23/04/2025

Chương 9.3:

23/04/2025

Chương 10.1:

24/04/2025

Chương 10.2:

24/04/2025

Chương 10.3:

24/04/2025

Chương 10.4:

24/04/2025

Chương 11.1:

24/04/2025

Chương 11.2:

24/04/2025

Chương 11.3:

24/04/2025

Chương 12.1: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 12.2: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 14.1: Không muốn!

24/04/2025

Chương 14.2: Không muốn

24/04/2025

Chương 14.3: Không muốn bái sư

24/04/2025

Chương 15.1: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.2: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.3: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 16.1: Chín năm sau

25/04/2025

Chương 16.2:

26/04/2025

Chương 16.3: Chín năm sau

26/04/2025

Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện

26/04/2025

Chương 17.1: Đèn hoa sen

26/04/2025

Chương 17.2:

26/04/2025

Chương 17.3:

26/04/2025

Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu

26/04/2025

Chương 18.2:

26/04/2025

Chương 18.3:

27/04/2025

Chương 18.4: Đừng có đùa!

27/04/2025

Cả nhà vai ác nhưng thích làm cá mặn

Chương 4.2:

Chương trước

Chương sau

Trần Chính Triệt đứng dậy, lại định véo má Trần Ánh Trừng. Tuy nàng đã tha lỗi, nhưng vừa bị hoảng sợ nên vẫn quay mặt đi, không cho véo.

“Tiểu muội vẫn còn giận ta.” Trần Chính Triệt bĩu môi, chìa tay ra phía trước, ngón trỏ cong cong vẫy nhẹ nhẹ.

Lại một tiếng chim hót vang lên, một con chim tước toàn thân tuyết trắng từ nơi không xa bay đến, nhẹ nhàng và vững vàng đậu xuống lòng bàn tay Trần Chính Triệt.

“Trừng Trừng, ngươi xem này, đây là quà sinh nhật ca ca tặng ngươi.”

Trần Ánh Trừng quay đầu lại nhìn, chú chim nhỏ trong tay hắn cũng nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt tròn xoe như hai viên ngọc lưu ly đảo quanh tinh nghịch, vừa lanh lợi lại mang theo chút ngốc nghếch đáng yêu.

“Pi ——”

Trần Ánh Trừng cũng vô thức đảo tròng mắt theo nó, ý cười từ trong đáy mắt lan ra khắp gương mặt. “Chim nhỏ!”

Như cảm nhận được niềm vui của nàng, con chim nhỏ vỗ cánh bay khỏi tay Trần Chính Triệt, bay lên đầu nàng, dùng móng vuốt nhỏ chọn tới chọn lui rồi mới tìm được chỗ thích hợp mà ngồi xổm xuống.

Trần Ánh Trừng đảo mắt lên muốn nhìn nó, nhưng lại không thấy, nụ cười dần dần nhạt đi.

Trần Chính Triệt thấy vậy liền đưa tay đón chim nhỏ về, khẽ nhéo cánh nó rồi nói: “Nó không phải chim thường đâu, là linh thú ta mang về từ rừng rậm Thủy Hưng Thành. Ngươi xem ——”

Hắn dang hai tay, con Tiểu Tước bắt đầu vỗ vỗ lông, cơ thể như quả bóng bắt đầu phồng lên, dần dần trở nên cao đến nửa người, đôi cánh cũng giang rộng theo.

“Đây là tọa giá mà nhị ca tặng ngươi.”

Trần Chính Triệt định bế Trần Ánh Trừng lên để nàng thử ngồi, nhưng Thẩm Tịnh lại không buông tay.

Thẩm Tịnh nghiêm giọng: “Chim tước gì đó, lỡ đâu ngã Trừng Trừng thì sao.”

Trần Chính Triệt vội giải thích: “Nương yên tâm đi, con thử rồi. Con này giờ mới khoảng hai ba tuổi, sau này còn lớn hơn nữa. Chờ Trừng Trừng lớn, nó cũng sẽ to như sư tử hổ vậy! Bay rất linh hoạt, nếu đem bán ở chợ thì cũng phải được mấy vạn linh thạch đấy!”

Hắn hào hứng giới thiệu, nhưng Thẩm Tịnh vẫn không yên tâm, lại răn dạy hắn mấy câu rồi ôm Trần Ánh Trừng trở về Đào Uyển.

Trần Ánh Trừng vẫn còn hứng thú, nằm trên vai mẹ nhìn lại phía sau.

Trần Chính Triệt nháy mắt ra hiệu cho nàng. Trần Ánh Trừng khẽ mỉm cười, giơ tay nhỏ tạo thành ký hiệu “OK”.

Ca ca nàng cũng bắt chước động tác ấy, ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn, đưa lên mắt nhìn theo hai mẹ con dần khuất xa, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: “Lại học được trò này ở đâu thế không biết.”

Về tới phòng ngủ, Trần Ánh Trừng giả vờ ngủ nhưng thật ra cố kìm cơn buồn ngủ. Đợi Thẩm Tịnh rời đi, nàng thừa dịp Cần Nương và Mộng Cô không để ý, len lén chuồn ra ngoài.

Vừa ngáp vừa đi về phía Lan Uyển, nàng không khỏi cảm thán cơ thể mình dạo gần đây đúng là ngày càng khỏe, trong tình trạng như thế này mà vẫn chưa lăn ra ngủ gục.

Giữa đường gặp được Trần Chính Triệt đến đón, hắn liền bế nàng lên, thấy nàng ngáp liên tục, không nhịn được lo lắng nói:

“ Muội lại mệt rồi à? Hay là cứ ngủ một chút trước đi, lát nữa thử lại?”

Trần Ánh Trừng lắc đầu: “ Muội không buồn ngủ đâu!”

Nói xong, lại ngáp một cái rõ dài.

Trần Chính Triệt hơi cau mày, tuy trong lòng còn lo lắng, nhưng từ lâu đã không kìm được mong muốn khoe món quà sinh nhật với em gái nhỏ. Vì thế, hắn ôm Trần Ánh Trừng đi vào Lan Uyển, nơi con chim tước vẫn đang nhảy nhót trên đất mổ thóc.

“Chỉ bay một chút trong viện thôi, muội phải giữ chặt đấy nhé.”

Hắn đặt Trần Ánh Trừng lên lưng chim, rồi vỗ vỗ đầu nó: “Còn ngươi nữa, đừng bay xa quá, bay cho chắc vào.”

Tiểu Tước gật đầu một cách trịnh trọng, vỗ cánh chuẩn bị cất cánh. Trần Ánh Trừng cười rạng rỡ, gật đầu với nhị ca:

“Nhị ca, muội thích quà của huynh!”

Trần Chính Triệt khựng lại, hốc mắt bất giác ửng đỏ: Lần đầu tiên muội muội nói với hắn một câu trọn vẹn, thế mà lại là lời cảm ơn vì món quà này.

Đáng lẽ vừa rồi nên dùng Lưu Ảnh Thạch để ghi lại, đem cho Trần Chính Thác và Trần Ánh Du xem, ai mới là người muội muội yêu quý nhất!

“Bay lên đi ~”

Hắn vui mừng vỗ mông chim, Tiểu Tước ngẩng cổ cất tiếng hót trong trẻo, từ từ bay lên cao.

Gió thổi tung tóc và váy của Trần Ánh Trừng. Nàng cúi nhìn Trần Chính Triệt nhỏ dần dưới đất, vẫy tay: “Nhị ca ——”

Trần Chính Triệt cũng mỉm cười vẫy lại từ phía dưới.

Từ trên cao, Trần Ánh Trừng lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh Ánh Nguyệt Sơn Trang. Nơi này lớn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Những chỗ nàng thường đi chỉ là một phần nhỏ, còn hai phần ba vẫn chưa từng đặt chân tới – có lẽ là nơi phụ thân và các trưởng bối bận rộn xử lý công việc.

Mây mềm lướt qua bên tai, gió nhẹ dịu dàng khiến người ta chỉ muốn ngủ.

Trần Ánh Trừng lại ngáp, mắt bắt đầu tối sầm.

Không ổn rồi!

Nàng trợn mắt, cố véo tay để xua cơn buồn ngủ, nhưng vẫn liên tục ngáp, tay dần mất đi sức lực.

Tiểu Tước đã quay lại nơi xuất phát, Trần Chính Triệt đang háo hức chuẩn bị đón em gái, thì bất ngờ thấy một bóng trắng từ trên lưng chim rơi thẳng xuống hậu viện, hướng thẳng về phía kho củi.

“Trừng Trừng ——!!!”

Hắn hoảng loạn hét lên, lao đi bằng bộ pháp ngự phong, nhưng tu vi còn thấp, tốc độ quá chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái rơi vào bên trong tường cao.

Lúc đó, Giang Tùy Sơn đang ngồi trước cửa kho củi, ánh mắt dõi theo con tiểu ngưu buộc trong viện.

Con tiểu ngưu mới đưa tới tối qua, hình dáng giống một con bò con tuyết trắng, dường như là linh thú, sữa có tác dụng chữa thương, thịt ăn vào kéo dài tuổi thọ.

Tiểu ngưu đang nhấm nháp đống cỏ khô, dáng vẻ vô cùng tự đắc. Giang Tùy Sơn nhìn cái miệng nhai nhồm nhoàm ấy, chỉ thấy nó thật đáng thương.

Linh thú vốn là sinh vật có linh trí, tương lai có thể tu luyện thành tinh. Giờ lại bị nuôi nhốt nơi đây, chẳng khác gì hắn.

Hắn khẽ thở dài, đang định quay vào phòng thì chợt nghe thấy một tiếng hét, giống giọng Trần Chính Triệt.

Âm thanh phát ra từ bên ngoài tường. Giang Tùy Sơn ngẩng đầu nhìn, thấy một đám mây trắng như đang rơi từ trên trời xuống. Đang nghi hoặc, đám mây nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt một đứa bé.

Tim hắn thắt lại: Một đứa nhỏ như vậy rơi từ độ cao đó xuống, không chết cũng tàn phế!

Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức hành động, túm lấy chăn đang phơi trong sân, tìm đúng vị trí rơi của đứa bé. Đúng lúc Trần Ánh Trừng sắp chạm đất, hắn dùng thân thể và chăn đệm đỡ lấy.

Ngay lập tức, hắn nghe tiếng xương kêu răng rắc, một cơn đau nhói truyền tới từ cánh tay – lực va chạm quá mạnh, tựa như gãy luôn cả tay.

Hắn cẩn thận gỡ Trần Ánh Trừng khỏi chăn, đặt nhẹ nhàng xuống đất.

Đứa trẻ đang bất tỉnh chợt mở mắt, trong ánh mắt trong veo hiện lên nét mơ màng. Như một tiểu hồ ly lạc vào trần thế, nàng hơi nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười:

“Ngươi chào nha ——”

“…”

Mặt Giang Tùy Sơn chợt đỏ lên, hắn vội kéo một góc chăn che mặt nàng lại, ngăn nàng nhìn thấy vẻ luống cuống của mình.

Hết Chương 4.2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page