Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
“Vậy ta cũng đi cùng.”
“Ngươi đã ăn tối rồi, theo chúng ta làm gì nữa?”
“Đừng nói nữa, đại ca mang về một con khỉ lấm lem, đang tắm rửa cho nó, bảo ta ra tìm chút gì đó cho nó ăn. Con khỉ đó thật sự rất náo loạn, vừa vào nước là vùng vẫy liên hồi, ba bốn người cũng không giữ được. May mà ta chạy ra kịp, không thì y như gà rơi vào nồi canh, không cứu kịp.”
“Con khỉ?” Trần Ánh Du khẽ cau mày, cúi xuống nhìn Trần Ánh Trừng, “Cha thật sự tìm về cái thứ gì vậy?”
Trần Chính Triệt lắc đầu tặc lưỡi: “Thật sự không biết nên nói sao cho hết.”
Trần Ánh Trừng ngơ ngác nhìn hai người, nhưng ca ca tỷ tỷ lại chẳng buồn giải thích cho nàng, chỉ lần lượt nhéo má nàng một cái rồi thay nhau bế nàng đi về phía phòng bếp.
Chậu nước tắm ấm áp trong suốt, bốc lên làn hơi nóng. Loại nước như vậy ngày thường hắn còn chẳng được uống, giờ phải ngâm mình trong đó, lại chỉ cảm thấy khổ sở đến tận xương.
Những vết thương chưa kịp lành bị nước ấm ngâm vào đau nhức như bị rắn độc bò cạp cắn xé, đau đến tận tim gan, khiến người ta chỉ muốn chết đi cho xong.
Giang Tùy Sơn cố vùng vẫy, nhưng lại bị đè chặt xuống nước. Vết thương rỉ máu, nhanh chóng nhuộm đỏ cả làn nước trong.
Trần Chính Thác đứng ở đằng xa, lạnh lùng ra lệnh: “Tẩy sạch mấy thứ bẩn thỉu đó đi, sau đó thay nước khác, cho thêm thuốc… Lau khô người rồi bôi thuốc cho hắn.”
Giang Tùy Sơn cảm thấy thân thể không còn là của mình. Cơn đau không ngớt như thể có bò cạp chui vào đầu gặm nhấm, khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Trần Chính Thác lại bước tới, mỉa mai: “Nghe nói là kỳ tài gì đó, mới đau có chút mà đã không chịu nổi, khóc lóc như thế.”
Giang Tùy Sơn đột nhiên ngừng giãy. Hắn thậm chí không biết mình đã khóc, chỉ thấy nước mắt rơi lã chã, hòa vào nước tắm đỏ lòm máu.
Hắn cắn chặt môi, mặc cho đau đớn cũng không nhúc nhích nữa. Trong làn hơi nước mờ mịt, đôi mắt còn non nớt lại sáng một cách kỳ lạ.
Ánh mắt đó khiến Trần Chính Thác ít nhiều bớt đi sự ghét bỏ. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, phân phó: “Dùng loại thuốc tốt nhất. Lan Uyển còn phòng củi nào không? Thu dọn cho hắn ở đó.”
Lang thang đầu đường mấy năm, nằm trong hang đá lạnh lẽo suốt nửa năm, đây là lần đầu tiên Giang Tùy Sơn được nằm trên một chiếc giường đệm thật sự.
Dù Trần Chính Thác chẳng thèm quan tâm đến hắn, vệ binh Lan Uyển cũng lười để ý, nhưng phòng củi đã được dọn dẹp sơ qua. Trên nền đất vẫn còn ít vật linh tinh, chiếc giường thì là đồ cũ bị đào thải từ lâu. Nhưng sàn nhà sạch sẽ, đệm giường cũng là đồ mới.
Cả người Giang Tùy Sơn bôi đầy thuốc mỡ trắng, trông như con khỉ con lông trắng, nằm sấp trên giường, ngẩng đầu lên.
Thuốc mỡ lúc đầu bôi lên rát buốt, nhưng giờ đã mát dịu, giúp hắn giảm bớt không ít đau đớn.
Giang Tùy Sơn khép mắt lại, cảm thấy có chút hoang mang.
Hắn như thể vừa rời khỏi một địa ngục, để bước vào một địa ngục khác — nhưng lại không hẳn là vậy.
Con người khi nuôi gia cầm gia súc để ăn, thường sẽ vỗ béo chúng thật tốt. Hiện tại, Giang Tùy Sơn cảm thấy hoàn cảnh của mình cũng không khác gì mấy.
Hắn tự nhắc bản thân không thể mất cảnh giác, phải giữ cho tinh thần tỉnh táo — nhưng với bộ dạng hiện giờ, cho dù muốn vùng vẫy thì cũng chỉ như khi nãy trong chậu tắm, bị người ta từng lần một ấn ngược trở lại.
Suy nghĩ lảo đảo vài vòng, hắn lại chìm vào yên lặng.
Giang Tùy Sơn ngẩng đầu, định thổi tắt ngọn đèn nhỏ bên mép giường. Hắn rướn miệng ra sức thổi, nhưng chỉ làm ánh lửa lay động đôi chút, không tắt được.
Thử vài lần không được, hắn càng nhận rõ sự bất lực của mình, đành cúi đầu nằm vật xuống giường, một lần nữa buông bỏ.
Phòng chất củi nằm nơi hẻo lánh, thỉnh thoảng có bóng người qua lại. Ngay lúc hắn sắp chìm vào giấc ngủ, bên ngoài vang lên giọng thiếu niên trong trẻo:
“Ta tới xem, con khỉ dơ kia ở đâu rồi!”
Trần Chính Triệt đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Giang Tùy Sơn trên giường toàn thân bôi thuốc mỡ trắng xóa, liền bật cười khanh khách: “Thật đúng là một con khỉ lông trắng!”
Giang Tùy Sơn lúc này chẳng có lấy một mảnh áo, chỉ có một miếng vải quấn ngang hông, toàn thân chỗ nào cũng dán thuốc. Đáng lẽ nên thấy xấu hổ, nhưng đại não dường như đã quên mất loại cảm xúc dư thừa ấy. Hắn chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn Trần Chính Triệt một cái.
“Ta nhìn chút nào.” Trần Chính Triệt bước đến đầu giường, ngồi xổm xuống, quan sát kỹ khuôn mặt hắn: “Lớn lên cũng không tệ.”
“……”
Giang Tùy Sơn quay mặt đi, Trần Chính Triệt cũng xoay người theo, “Nhìn cái mũi, đôi mắt, hàng lông mày kia… Nói chừng lớn lên sẽ là một tiểu mỹ nam.”
“……”
“Không nói gì sao? Chẳng lẽ là bị câm?”
“……”
“Thôi được rồi, người câm thì cũng yên tĩnh hơn.”
Nói đoạn, hắn mở chiếc hộp thức ăn trong tay ra, hương thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa. Giang Tùy Sơn sớm đã ngửi thấy, giờ nắp hộp bật mở, mùi hương càng nồng hơn.
Hắn quay mặt đi, nhưng không nhịn được nuốt nước miếng, bụng cũng réo lên vang dội.
“Đói rồi à?”
“……”
Trần Chính Triệt rút một khối bánh củ mài dài dài nhét vào miệng hắn: “Bếp nhỏ làm điểm tâm ngon lắm, nhưng dì Huệ khó tính, chẳng dễ gì làm đâu. Cũng chỉ khi muội muội ta muốn ăn, bà ấy mới làm nhiều như vậy. Ngươi nhờ muội ấy nên mới có phần. Sau này phải biết che chở cho nàng.”
Giang Tùy Sơn trong lòng phản kháng, nhưng bánh củ mài thật sự quá ngon. Vị giác tưởng chừng đã bị những món ăn thừa thãi, cám trấu làm tê liệt, giờ lại được đánh thức. Hắn vô thức ăn hết sạch miếng bánh.
Trần Chính Triệt lại đưa cho hắn một khối bánh nếp hình vuông: “Còn cái này nữa, là miếng cuối cùng đấy. Nếu không phải muội ta nói muốn đút cho ‘con khỉ nhỏ’, ta đã chẳng chừa lại. Ai, muội ta thật sự là người tốt.”
Trần Ánh Trừng đâu biết trong lời hắn, “con khỉ nhỏ” lại là người. Nàng chỉ tưởng họ lại nhặt được một linh thú nào đó ngoài đường, nên sau khi ăn khuya xong còn dặn dì Huệ để dành nhiều điểm tâm và trái cây, để “đút cho con khỉ nhỏ” Trần Chính Thác vừa nhặt về.
Giang Tùy Sơn vừa vùi đầu ăn, vừa nghe Trần Chính Triệt lải nhải kể về muội muội hắn, nghĩ đến lời phụ tử Trần Nguyên Phúc nói ban sáng về “Trừng Trừng”, mơ hồ đoán được mục đích khi họ mua mình về.
Những gia tộc quyền thế thường nuôi dưỡng ám vệ trung thành suốt đời, thậm chí sẵn sàng chết vì họ.
Mới bị mua về, ám vệ thường rất khó thuần, nhưng họ có hàng ngàn cách để tra tấn và phá hủy, đến khi những người ấy mất đi nhân tính, mất đi bản thân, trở thành rối gỗ ngoan ngoãn.
Giang Tùy Sơn ánh mắt tối sầm. Dù là bị đem vào hang đá thử thuốc hay bị huấn luyện làm ám vệ, thì cũng chẳng phải kết cục tốt lành. Nhưng ít ra làm ám vệ còn được ăn cơm nóng, không cần ngày đêm chờ chết — bởi vì ngay khoảnh khắc trở thành ám vệ, hắn đã chết rồi.
Tuy vậy, nghe lời phụ tử kia nói, dường như hắn còn có mục đích khác.
Hắn từng nghe đồn, có những tu sĩ vì tu luyện mà cần dùng thể chất đặc thù của người khác làm “lò luyện sống” — vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, sau khi lợi dụng xong thì vứt bỏ như đồ rách.
Giang Tùy Sơn không biết “muội muội” trong lời họ là ai, nhưng trong lòng đã mơ hồ phác họa ra một hình bóng âm tà, u ám.
Nếu bắt hắn làm tử sĩ, hắn còn có thể tham sống sợ chết mà chịu đựng;
Nhưng nếu muốn hắn trở thành đồ chơi, bị giày xéo và sỉ nhục — hắn thà tìm đến cái chết.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
3 ngày