Danh sách chương

Trần Ánh Trừng nhân cơ hội nói: “Hôm nay đến thăm là để báo trước cho tỷ một tiếng. Ngày mai là đại hôn của tỷ, có thể ta sẽ đến hơi muộn một chút.”

“Vì sao?”

“Ài, nhị ca ta ăn phải thứ gì hỏng bụng, đã nằm liệt trên giường từ sáng đến giờ, ta phải chăm sóc huynh ấy.”

Thẩm Hoán chỉ mong bọn họ đừng đến gây chướng mắt, liền vội vàng đồng ý: “Chuyện này không phải việc nhỏ, thân thể biểu ca quan trọng hơn, các người cứ đi khám đại phu trước đi, bên gia gia để ta bẩm lại.”

“Vậy thì chúc tỷ và tỷ phu trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long.”

Thẩm Hoán ngẩng đầu cười nói: “Tất nhiên rồi.”

Nàng thật lòng muốn cùng Trâu công tử bên nhau dài lâu, tương lai trở thành thành chủ phu nhân, để xem đám người Trần gia còn dám ỷ vào tài lực mà ra vẻ trước mặt nàng nữa không.

Việc không tham dự hôn lễ, Trần Ánh Trừng cũng không đi báo lại với Thẩm lão gia. Dù sao Thẩm Hoán sẽ tự mình nói, lại còn có thể nhân cơ hội làm nàng mang tiếng là không hiểu lễ nghĩa.

Vốn dĩ trong mắt người Thẩm gia, Trần Ánh Trừng là tiểu thư kiêu căng, chỉ biết ỷ vào cha mình làm quan mà không xem ai ra gì. Nàng cũng chẳng buồn quan tâm người khác nói gì.

So với việc giả vờ thân thiện trong những buổi lễ hình thức như vậy, chi bằng đi cùng Tiểu Tước điều tra vụ án.

Nghĩ đến chuyện này, Trần Ánh Trừng lại thấy phiền lòng.

Một là xót xa cho những gì Tiểu Tước đã phải trải qua khi còn bé. Hai là lo lắng rằng tỷ tỷ của nàng đã sớm có được phương pháp chế tạo độc tím bò cạp. Dù lần này có phá hủy được căn cứ của hang đá, cũng không thể ngăn chặn loại độc này lan tràn khắp đại lục Thanh Hà.

Trần Ánh Trừng ngồi nghe Tiểu Tước cùng người của Thanh Bảo Tư và Tam Pháp Tư bàn bạc kế hoạch ngày mai. Họ đã tra ra được danh tính một vài thành viên của tổ chức hang đá, và hiện đang theo dõi họ.

Suốt gần ba tháng qua, những người này đã lang thang quanh các trấn gần thành, dụ dỗ không ít trẻ con. Ngày mai, lợi dụng đám cưới của Trâu công tử, họ định đưa đám trẻ từ cứ điểm ngoài thành vào trong nội thành.

Đám người hang đá vô cùng xảo quyệt, cứ điểm của họ thường xuyên thay đổi. Theo điều tra, hiện có ít nhất sáu nơi được dùng làm căn cứ — ba nơi đã bị bỏ, một nằm ở ngoại ô, một ở khu phố sầm uất, và một trong khu dân cư.

Tổ chức này vốn không có tên gọi chính thức, chỉ là một nhóm người vì lợi ích mà tụ họp trong các ngõ hẻm. Do họ xây dựng các phòng ốc kiên cố dưới lòng đất, chạm khắc thành các gian nhỏ, trông như hang đá, nên cái tên này mới xuất hiện.

Có thể nói, họ đã âm thầm đào bới vô số mật đạo trong Thủy Hưng Thành.

“Ngày mai, Trâu gia và Thẩm gia làm đám cưới, đoàn rước dâu chắc chắn sẽ đi qua một vài tuyến đường chính trong thành, vậy nên các con đường đó sẽ trở nên ít người qua lại.” — Tiểu Tước vừa nói vừa dùng bút vẽ lên bản đồ Thủy Hưng Thành.

“Nhưng nếu từ ngoại ô đến cửa hàng son phấn mà họ đang ẩn nấp, phải đi vòng rất xa. Mà mấy con đường đó thì gồ ghề khó đi, nên ta nghĩ họ sẽ chọn đường chính.”

Một người của Tam Pháp Tư lên tiếng nghi ngờ: “Nhưng nếu vậy chẳng phải sẽ đụng đoàn rước dâu sao? Đến lúc đó người dân tụ tập hai bên đường, lỡ mấy đứa trẻ cầu cứu thì chẳng phải bại lộ hết?”

“Trước khi đến được cứ điểm an toàn, bọn họ sẽ không để lũ trẻ tỉnh táo.”

“Sao ngươi biết?” — Người kia cao giọng phản bác, “Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, bọn họ sẽ chọn đường ít người. Tuy xa nhưng an toàn.”

Tiểu Tước đáp: “Nếu muốn an toàn, thì họ đã không dám hành động đúng vào ngày thành hôn của thiếu thành chủ.”

“Ngươi biết chắc vậy sao?!”

Người kia mặc phục trang của Tam Pháp Tư, ngọc bội bên hông màu trắng xanh, có vẻ là quản sự, ít nhất từ tam phẩm trở lên. Hắn liếc nhìn Tiểu Tước bằng ánh mắt đầy khinh thường, rõ ràng không coi Tiểu Tước ra gì.

Những người của Thanh Bảo Tư được cử đến lần này đa phần đều là tân binh mới thi đậu chưa lâu, trước đó vài ngày được mời đến phối hợp điều tra, nên không tránh khỏi bị khinh thường.

“Thanh Bảo Thành các người cũng thật cẩu thả, chuyện lớn thế này mà lại phái một lũ nhóc con đến.”

“Nhóc con thì sao? Tin báo kia các người ròng rã ba tháng bắt không được, chẳng phải cũng bị nhóc con bắt được sao?”

Trần Ánh Trừng, từ nãy đến giờ vẫn ngồi bên cạnh, bấy giờ mới đứng dậy, bước đến sau lưng Tiểu Tước.

“Vừa nãy nghe mọi người gọi ngài là Phương đại nhân, vậy cho hỏi, trong sáu cứ điểm này, bao nhiêu cái là do Tam Pháp Tư điều tra, bao nhiêu là do Thanh Bảo Tư tìm ra?”

Phương đại nhân ngẩng đầu nhìn nàng, giữa hai mày đầy vẻ bực tức: “Ngươi là ai? Ta nhìn ngươi đã thấy không thuận mắt rồi. Quan phủ điều tra, một tiểu nha đầu như ngươi đến xem náo nhiệt gì?”

“Không được vô lễ với tiểu thư nhà ta.”

Tiểu Tước vốn đang bị chế giễu cũng lạnh giọng phản bác.

“Ta làm ở Tam Pháp Tư hơn ba mươi năm, chẳng lẽ còn bị mấy đứa ranh như các ngươi dọa được sao? Ngươi ——”

Hắn hất tay áo định đứng lên, thì một thuộc hạ ghé tai hắn thì thầm:

“Đại nhân, đây là ngoại tôn nữ của Thẩm chủ tư, con gái ruột của Trần Nguyên Phúc – Thành chủ Thanh Bảo.”

“……”

Phương đại nhân như bị đánh vào mặt, ngồi phịch xuống ghế, mặt nghẹn đến đỏ bầm, cuối cùng cũng cố nặn ra một nụ cười.

Biết điều, hắn chỉ tay vào bản đồ, cười nói với Tiểu Tước: “Ngươi nói tiếp đi, nếu bọn chúng đi đường chính, thì nên làm sao để tránh bị người phát hiện?”

Trần Ánh Trừng đặt tay lên vai Tiểu Tước, cúi đầu sát lại: “Đúng rồi đó, nên làm thế nào để tránh tai mắt?”

Tiểu Tước vai căng cứng, Trần Ánh Trừng nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái, rồi khẽ nói bên tai hắn:

“Ngươi nói ta mượn oai hùm mà dọa người à? Vậy nếm thử cảm giác làm chó cậy thế chủ xem sao.”

“……”

Hắn giơ tay nhặt một que đũa gỗ trên bàn, chỉ vào bản đồ.

Tay còn lại giấu trong tay áo, nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, móng tay hằn vào da thịt.

Chỉ đến khi Trần Ánh Trừng bỏ tay khỏi vai hắn, hắn mới từ từ buông lỏng bàn tay.

Hết Chương 22.3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    mình sẽ mở khoá full chương 43 nha

  2. Cấp 1

    Thuhien10

    Truyện hay mà ít người đọc quá

  3. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page