Trần Ánh Trừng cố gắng nén lại, không để mình tức giận, nói: “Ta còn muốn lên gặp viện trưởng, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, để ta đi hay không?”
“Ngươi nói vậy, như thể ta cố ý làm khó ngươi vậy.”
Lãnh Thành Quang viết xong tự, đưa giấy xin phép nghỉ cho nàng. Trần Ánh Trừng đưa tay lấy, hắn lại cố tình thu lại, làm như không muốn đưa cho nàng.
“Lãnh Thành Quang!”
“Suỵt, đây là trong học viện, ngươi nên gọi ta một tiếng sư huynh. Nếu có người nghe thấy, lại tưởng rằng chúng ta thân thiết lắm.”
Trần Ánh Trừng nghiến răng, tức giận nói: “Đừng có giỡn nữa, mau đưa đây.”
“Ngươi rốt cuộc cũng lộ bản tính rồi.” Lãnh Thành Quang cười nham hiểm, thấy nàng đã sắp tức giận, liền vội vàng đưa giấy cho nàng, “Dễ nổi nóng thật.”
“ Đây không phải tại ngươi sao!”
Trần Ánh Trừng cuộn giấy xin phép nghỉ lại, xoay người định đi thì Lãnh Thành Quang lại gọi nàng lại.
“Này, cô nương hôm ấy, ta đã đưa nàng về. Cũng thực hiện lời hứa, đem sách trong nhà cho nàng ta mượn.”
“Xem ra ngươi cũng còn có chút lương tâm.”
Lãnh Thành Quang mở quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy, giọng nói lúc này nhỏ đi nhiều so với lúc nãy:
“Vậy…. ngươi cũng đừng nổi giận nữa.”
Trần Ánh Trừng không nghe rõ, tiến lên một bước, hỏi: “Vậy cái gì?”
“… Cho nên ngươi mau đi đi. Viện trưởng chiều nay phải đến Thanh Bảo Tư, phải đi ngay.”
“Vậy mà ngươi còn kéo dài lâu vậy!” Trần Ánh Trừng mắng một câu, bước nhanh chạy đi.
Lãnh Thành Quang nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ lẩm bẩm:
“Ngốc quá.”
Không chỉ ngốc, mà còn điếc.
Nếu như sinh ra trong nhà họ, chắc chắn sẽ không được bình an mà lớn lên đâu.
Trần Ánh Trừng xin nghỉ phép, cùng Trần Chính Triệt lên đường đến Thủy Hưng Thành.
Bọn họ rời đi sau khi đưa lễ vật, và dùng ngự kiếm, chỉ mất nửa ngày để đến nơi. Nhóm người tình cờ gặp một đoàn người mang lễ vật ở ngoài thành, rồi cùng vào khách điếm nghỉ ngơi.
Thẩm Hoán lần này gả cho Trâu gia thiếu gia. Trâu gia có lão tổ Trâu Thế Dương, từng là thành chủ của Thủy Hưng Thành. Tuy nhiên, 50 năm trước, khi ông ta đang độ kiếp để phi thăng, lại thất bại và bị sét đánh chết.
Hiện tại, thành chủ của Thủy Hưng Thành là Trâu gia gia chủ Trâu Triệu, cháu trai của Trâu Thế Dương. Trâu Triệu tu vi không cao, chỉ là một Kim Đan đạo giả. Ông ta từng tu hành ở Xích Nhật học viện.
Sau khi Trâu Thế Dương qua đời, Thủy Hưng Thành cần phải chọn một thành chủ mới. Trâu Triệu lúc đó còn nhỏ, và được sư phụ của Trâu Thế Dương – một Nguyên Anh tôn giả ở Xích Nhật học viện – giúp đỡ, vì vậy mới có thể lên làm thành chủ.
Trâu Triệu có chút tài năng trong tu đạo, nhưng trong việc trị quốc lại không nổi bật. Chính nhờ sự trợ giúp của ông ngoại Trần Ánh Trừng mà ông ta mới có thể vững vàng trên vị trí thành chủ.
Hiện nay, ông ngoại Trần Ánh Trừng đã nghỉ hưu, và người đảm nhiệm chức vụ chủ tư là học sinh của Thẩm Cấu, vẫn tiếp tục làm trợ lý cho Trâu Triệu.
Trâu Triệu rất coi trọng gia đình Thẩm, và vì vậy đã gả cháu trai mình, Trâu Hoán, cho Thẩm Hoán.
Gia đình Thẩm Gia nói với bên ngoài Thẩm Hoán là cháu gái của Nhị Đương gia đã mất , nhưng thực gia Thẩm Hoán m là cháu ruột của Đại đương gia – chính là Thẩm Cấu. Trong gia đình, người mà nàng ta gọi là biểu cữu thực ra lại là thân cữu cữu.
Câu chuyện này liên quan đến một quá khứ phức tạp, đầy bi kịch: huynh đoạt thê của đệ, rồi hai người âm thầm đấu đá. Em trai của Thẩm Cấu đã qua đời trong trận tranh đoạt. Phu nhân lúc đó của Thẩm Cấu, chính là bà ngoại của Trần Ánh Trừng, khi biết chuyện này thì trở nên ưu sầu, cuối cùng buông bỏ cuộc sống.
Mà phu nhân hiện tại của Thẩm Cấu, Tương phu nhân, thực ra là vợ của em trai ông. Câu chuyện này khá rắc rối, nên bà đã giả chết, đổi tên và theo con trai đi về phía Thủy Hưng Thành, rồi sau đó lấy Thẩm Cấu, sống một đời kín đáo, hiếm khi xuất hiện trước mặt người ngoài.
Tuy nhiên, những người ở Thủy Hưng Thành và Thẩm gia đều biết rõ về chuyện này.
Thẩm Tịnh, khi 11 tuổi, đã mất mẹ, và mẹ mới qua đời khi bà còn rất nhỏ, khiến bà gần như phải trưởng thành một mình. Phụ thân và mẹ kế sống hòa thuận, còn bà chỉ chăm sóc phần mộ của mẹ. Khi tròn 14 tuổi, bà rời Thủy Hưng Thành, một mình lên đường đến Thanh Bảo Thành sinh sống.
Sau đó, chọn một nơi để dừng chân, cơ duyên xảo hợp thế nào Trần Nguyên Phúc lại là chủ nơi đây, sau đó Trần Ánh Trừng và các huynh đệ tỷ muội của nàng được sinh ra. Trong suốt nhiều năm, bà không hề liên hệ gì với Thẩm gia.
Sau khi Trần Ánh Trừng sinh ra, Thẩm Cấu biết được ngoại tôn nữ của mình bị mắc bệnh kỳ quái, liền ra mặt nhờ Trâu gia mời một danh y đến chữa trị.
Mặc dù không thể chữa khỏi bệnh cho Trần Ánh Trừng, nhưng mối quan hệ giữa hai nhà đã hòa hoãn hơn. Vào những dịp lễ tết, Trần Nguyên Phúc cũng sẽ gửi lời thăm hỏi, mời họ đến Thủy Hưng Thành thăm gia đình.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
mình sẽ mở khoá full chương 43 nha
3 tháng
Thuhien10
Truyện hay mà ít người đọc quá
3 tháng
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 tháng