Danh sách chương

Hắn không chỉ sống chung trong thành với tiểu thư mà còn có thể ngồi ăn cùng bàn với nàng. Trong sơn trang còn có tin đồn vặt vãnh nói rằng người này tương lai có thể sẽ trở thành cô gia của Trần gia.

Lạc Diều mơ hồ cảm thấy người kia không thân thiện với mình, liền cúi đầu đáp một tiếng rồi lặng lẽ đi theo sau hai người.

Đến bữa tối, Lạc Diều tận mắt nhìn thấy Tiểu Tước ngồi đối diện với tiểu thư, gắp đồ ăn cho nàng. Hai người không giống chủ tớ, mà giống phu thê hơn, điều này càng khiến suy đoán trong lòng nàng thêm chắc chắn.

Nhưng nàng đứng sau lưng Trần Ánh Trừng chưa bao lâu thì đã bị Cần Nương gọi đi dùng bữa ở nơi khác.

Trên bàn ăn chỉ còn lại Trần Ánh Trừng và Tiểu Tước.

Ban ngày bị hao tổn tinh lực, Trần Ánh Trừng ăn cơm cũng không có sức: “Trời nóng quá, ăn uống chẳng thấy ngon.”

Vừa dứt lời, trong phòng liền có một luồng gió mát thổi tới, không lệch chút nào, vừa vặn lướt qua người nàng, như có ai đang quạt vậy.

“Nếu sư phụ biết ngươi dùng Ngự Phong Quyết để quạt mát, chắc tức chết.”

“Hắn không biết đâu.”

Trần Ánh Trừng hỏi: “Mấy hôm trước hắn đánh ngươi một chưởng, giờ đỡ chưa?”

Tiểu Tước đáp: “Không sao cả.”

Trần Ánh Trừng nói: “Ta cứ tưởng mấy ngày nay ngươi sẽ khởi hành đến Thủy Hưng Thành rồi chứ.”

Tiểu Tước: “Người của Thanh Bảo Tư đã tới rồi, ta nán lại vài ngày rồi đi.”

Trần Ánh Trừng: “Ngươi cũng không cần đợi ta với nhị ca cùng đi đâu, nhị ca có thể ngự kiếm đưa ta đi, rất nhanh là đến nơi. Hơn nữa hôn lễ của biểu muội là ngày 24, sớm nhất ta cũng phải 23 mới khởi hành được.”

Tiểu Tước: “Bên đó hiện giờ tạm thời chưa cần ta.”

Trần Ánh Trừng nói tiếp: “Mấy ngày tới ta phải xin nghỉ với học viện. Theo lệ thường thì mùng 4, 14, 24 là ngày nghỉ, ta xin thêm vài hôm chắc cũng không sao. Nhưng giờ người phụ trách lớp lại là Lãnh Thành Quang…”

“Hắn chắc chắn sẽ kiếm cớ gây khó dễ cho ta.”

“Đã là việc chính sự, chắc Lãnh thiếu gia cũng không đến mức ngăn cản.”

“Hắn nhất định sẽ phê chuẩn, nhưng không tránh khỏi chỉ trích, châm chọc vài câu. Ngươi không biết buổi khảo thí hôm nay đâu…”

Tiểu Tước đứng dậy múc canh cho nàng, hôm nay là chè hạt sen và đậu xanh, nhưng nấu quá đặc, trông rất ngán.

“Ta biết ngay hắn bụng dạ đầy rẫy mưu tính xấu xa, nên vừa nhận được bài thi là ta lập tức viết luôn, đáng tiếc vẫn không kịp hoàn thành. Chiều nay hắn còn bắt những người làm chưa xong phải chép phạt. Cũng may hắn vẫn còn chút lương tâm, không bắt tất cả phải viết cho xong…”

“Tiểu thư.” Tiểu Tước ngắt lời nàng, đặt bát xuống, “Cháo sắp nguội rồi.”

Trần Ánh Trừng cúi đầu nhìn xuống, nói: “Hôm nay cháo sao mà đặc quá vậy?”

“Chút nữa ta sẽ xuống bếp nói một tiếng.”

Trần Ánh Trừng cầm thìa lên, lại nói: “Nhắc đến chuyện bếp núc, nhà ăn trong thư viện đúng là khó nuốt thật. Không biết kinh phí của họ đã bị đổ vào chỗ nào rồi nữa.”

“Nếu tiểu thư ăn không quen, sau này buổi trưa ta mang cơm đến cho người.”

“Hay đấy!” Trần Ánh Trừng lập tức đồng ý, nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ khó xử, “Nhưng nghĩ kỹ lại, ngươi vẫn đừng mang đến thì hơn.”

“…… Vì sao?”

“Trong thư viện không được phô trương giàu có, không được chạy theo xa hoa.” Trần Ánh Trừng thở dài, tự an ủi mình, “Thật ra cũng không đến mức quá tệ. Viện trưởng và các thầy giáo cũng ăn giống chúng ta. Lãnh Thành Quang cái miệng chua ngoa như thế mà vẫn ăn ở nhà ăn đấy, ta cũng không thể đòi hỏi đặc quyền hơn người.”

“Được.”

Hắn gật đầu, rồi cúi đầu nuốt một muỗng cháo đặc sánh, quả thực nghẹn đến muốn sặc.

Từ khi Trần Ánh Trừng vào học ở thư viện, nàng không còn được thoải mái tự do như lúc còn học ở học đường nữa.

Trước đây ở học đường, lão sư là người được mời riêng về dạy, mỗi ngày chỉ có lớp vào buổi sáng. Nếu không muốn đi học, chỉ cần nói một tiếng là xong, thậm chí có lúc Trần Ánh Trừng chẳng buồn thông báo, cứ thế dắt theo Tiểu Tước trốn học.

Nhưng trong thư viện thì khác hẳn. Đừng nói đến chuyện trốn học, ngay cả xin nghỉ thôi cũng vô cùng rắc rối. Phải viết giấy xin nghỉ rõ ràng, nêu lý do đầy đủ, nộp cho Lãnh Thành Quang ký duyệt. Sau đó lại phải chuyển lên viện trưởng, nếu được duyệt tiếp thì còn phải báo cho lão sư phụ trách kiểm tra điểm danh. Trả phép khi đi học lại cũng phiền y như vậy ——

Giống hệt như cảm giác phiền phức khi xin nghỉ ở đại học.

Lần này Trần Ánh Trừng xin nghỉ với Lãnh Thành Quang, kết quả không ngoài dự đoán — bị hắn ta nói móc một trận đầy giọng điệu châm chọc mỉa mai.

Mới lên học mấy ngày mà đã xin nghỉ, sao, chán rồi à?”

“Ngươi nhìn cho kỹ, là biểu tỷ của ta thành thân, không phải vô duyên vô cớ.”

“Biểu tỷ của ngươi chẳng phải mới cưới cách đây hai năm sao?”

“Đây là nhị biểu tỷ của ta.”

“Nhà ngươi đúng là phúc đức, con cháu đông đúc.” Lãnh Thành Quang mỉa mai nói, trong tay cầm bút lông, chậm rãi chưa chịu ký tên.

Đây là thầy, đây là thầy, đây là thầy.

Tôn sư trọng đạo, tôn sư trọng đạo, tôn sư trọng đạo.

Hết Chương 20.3: Xin nghỉ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    mình sẽ mở khoá full chương 43 nha

  2. Cấp 1

    Thuhien10

    Truyện hay mà ít người đọc quá

  3. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page