Danh sách chương

Chương 1:

23/04/2025

Chương 2 (1)

23/04/2025

Chương 2.2:

23/04/2025

Chương 2.3:

23/04/2025

Chương 3.1:

23/04/2025

Chương 3.2:

23/04/2025

Chương 4.1:

23/04/2025

Chương 4.2:

23/04/2025

Chương 5.1:

23/04/2025

Chương 5.2:

23/04/2025

Chương 6.1:

23/04/2025

Chương 6.2:

23/04/2025

Chương 7.1:

23/04/2025

Chương 7.2:

23/04/2025

Chương 8.1: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.2: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.3:

23/04/2025

Chương 8.4:

23/04/2025

Chương 9.1:

23/04/2025

Chương 9.2:

23/04/2025

Chương 9.3:

23/04/2025

Chương 10.1:

24/04/2025

Chương 10.2:

24/04/2025

Chương 10.3:

24/04/2025

Chương 10.4:

24/04/2025

Chương 11.1:

24/04/2025

Chương 11.2:

24/04/2025

Chương 11.3:

24/04/2025

Chương 12.1: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 12.2: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 14.1: Không muốn!

24/04/2025

Chương 14.2: Không muốn

24/04/2025

Chương 14.3: Không muốn bái sư

24/04/2025

Chương 15.1: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.2: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.3: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 16.1: Chín năm sau

25/04/2025

Chương 16.2:

26/04/2025

Chương 16.3: Chín năm sau

26/04/2025

Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện

26/04/2025

Chương 17.1: Đèn hoa sen

26/04/2025

Chương 17.2:

26/04/2025

Chương 17.3:

26/04/2025

Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu

26/04/2025

Chương 18.2:

26/04/2025

Chương 18.3:

27/04/2025

Chương 18.4: Đừng có đùa!

27/04/2025

Cả nhà vai ác nhưng thích làm cá mặn

Chương 2.3:

Chương trước

Chương sau

Việc tìm ra những đứa trẻ “thích hợp” khiến Trần Nguyên Phúc mất tròn một tháng.

Thêm một tháng nữa là đến sinh nhật 6 tuổi của Trần Ánh Trừng—cô con gái cưng của ông. Ông định nuôi dưỡng mấy đứa bé này thật tốt rồi đem làm quà sinh nhật cho con.

Vì chán ghét nơi xuất thân của lũ trẻ và thấy ghê tởm sự dơ bẩn của chúng, Trần Nguyên Phúc chẳng buồn cho người rửa ráy chúng trước. Sau quãng đường dài mệt mỏi, khi mở cánh cửa xe ra, mùi hôi xộc lên nồng nặc.

Ông lập tức gọi vài gia nhân đến, chia mười ba đứa trẻ trong xe theo giới tính, giao cho các thị nữ khác nhau mang đi tắm rửa.

Lúc đó, đại công tử Trần Chính Thác cũng đến. Nhìn thấy lũ trẻ mình đầy máu me, hắn che miệng mũi lại:

“Ngươi định đưa mấy thứ này cho Trừng Trừng thật à?”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Ta là cha ngươi đấy, ăn nói cho cẩn thận!”

Trần Nguyên Phúc vung tay tát lên lưng hắn, rồi chỉ vào đám trẻ:

“Mấy đứa này là ta cẩn thận chọn lọc, tư chất không tồi. Chờ chúng hồi phục hết thương tích, ngươi và Du Nhi hãy chọn lấy một hai đứa để chăm sóc Trừng Trừng. Mấy đứa còn lại thì giữ lại huấn luyện.”

Trần Chính Thác lướt mắt qua lũ trẻ bẩn thỉu, vẫn đầy vẻ chán ghét:

“Trừng Trừng vốn nhát gan, nhìn mấy đứa này như mới bò từ đất lên, đến lúc dọa con bé khóc thì mẹ ta nhất định không tha cho cha đâu.”

“Thì ta mới nói là phải chữa lành hết đã!”

Trần Nguyên Phúc sinh Trần Chính Thác khi ông mới hơn hai mươi, thời trai tráng còn phơi phới. Vì là đứa con đầu tiên giữa ông và Thẩm Tịnh, ông yêu thương hết mực. Nhưng vì còn trẻ, làm cha chưa tới nơi tới chốn, giữa hai cha con thường xuyên có mâu thuẫn. Mỗi lần nói chuyện với Trần Chính Thác là ông lại thấy bực bội.

Trần Nguyên Phúc hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho gia nhân dẫn mấy đứa nhỏ đi. Lúc ánh mắt lướt đến cuối đoàn và bắt gặp Giang Tùy Sơn, ông đưa tay túm cậu kéo đến trước mặt con trai.

Giang Tùy Sơn như con gà con bị xách khỏi tổ, run rẩy ngẩng đầu lên.

Trần Chính Thác năm nay mười bảy, đang ở độ tuổi mạnh mẽ khí phách. Ngoại hình giống cha nhưng khí chất lạnh lẽo lại thừa hưởng từ mẹ, đôi mắt sắc lạnh, sắc mặt đầy sát khí.

Trần Nguyên Phúc nói:

“Đứa này nghe nói là thể chất lô đỉnh, con cẩn thận nuôi dạy, sau này biết đâu lại có ích…”

Chưa kịp nói hết, Trần Chính Thác đã lạnh giọng ngắt lời:

“Loại thứ này làm sao xứng ở bên cạnh muội muội con?”

Trần Nguyên Phúc bị tiếng nói đột ngột của con trai làm giật nảy người, cuối cùng không nhịn được, đá mạnh một cái vào đầu gối hắn:

“Lại dám cắt ngang lời cha, ta đuổi cổ ngươi khỏi nhà bây giờ!”

Trần Chính Thác ôm đầu gối đau đớn, cúi đầu nhỏ giọng:

“Con sai rồi, mong cha bớt giận.”

Trần Nguyên Phúc đẩy Giang Tùy Sơn tới trước mặt hắn:

“Ngươi, dẫn nó đi tắm rửa! Sau này để nó ở viện của ngươi và Chính Triệt.”

“Đã phải ở chung với cái tên phiền phức Chính Triệt là đủ mệt rồi, giờ còn thêm cái thứ bẩn thỉu này nữa…”

Trần Chính Thác lầm bầm than phiền. Nhưng khi ánh mắt nghiêm khắc như đạn của cha lườm tới, hắn lập tức im miệng. Dùng hai ngón tay cố tìm một chỗ trên người Giang Tùy Sơn không quá dơ, hắn nhéo một cái rồi xách cậu đi về phía viện.

Trần Ánh Trừng sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy, lúc này trời đã khuya. Ngoài màn trướng, ánh sáng từ chiếc đèn hình lá sen rọi xuống nền đất, sắc xanh dịu mát như lớp lá non nâng lên một chút ánh sáng, xuyên qua lớp màn dày màu tối, không quá chói mắt, trái lại còn khiến người ta thêm mơ màng, dễ đi vào giấc ngủ.

Trừ giấc ngủ trưa, hôm nay nàng đã ngủ tổng cộng ba canh giờ, trung bình ít hơn nửa canh so với tháng trước.

Ngày qua ngày, thể trạng nàng dường như đang dần chuyển biến tốt hơn, thời gian tỉnh táo mỗi ngày cũng dài hơn trước một chút.

Nhớ lại trước khi tròn ba tuổi, hầu như lúc nào Trần Ánh Trừng cũng chỉ biết ngủ. Trời đất như chỉ là một mảng mờ tối, thường thì nàng vừa mới mở mắt chưa được bao lâu đã lại nhắm mắt, rồi cứ thế mơ hồ mà chuyển từ chỗ này sang chỗ khác.

Trần Nguyên Phúc và Thẩm Tịnh đã tìm đến tất cả danh y có tiếng trong thiên hạ, thậm chí còn đưa nàng vào tận chốn thâm sơn cùng cốc để cầu gặp một vị thần y ẩn cư, nhưng cuối cùng vẫn đành bó tay, hai người lo lắng đến mức rơi nước mắt.

Giờ đây tuy nàng vẫn thích ngủ, nhưng so với trước kia thì đã có tiến triển rõ rệt.

Trần Ánh Trừng đoán có lẽ là di chứng của việc xuyên thư đang dần biến mất, hoặc cũng có thể do tuổi tác lớn dần, thân thể nàng rồi sẽ trở lại bình thường.

Hết Chương 2.3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page