Hắn không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ rời đi.
Trần Chính Triệt cô đơn thu dọn bàn cờ, không nhịn được mắng:
“Tiện nghi cho tên tiểu tử thúi đó.”
⸻
Trần Ánh Trừng bị lời nói của nhị ca làm cho lòng rối bời, trên đường trở về không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Tước.
Dù nàng quay đầu vào lúc nào, Tiểu Tước cũng luôn giữ vẻ mặt không biểu cảm, đầu cúi thấp, cung kính đứng sau, chưa từng nhìn thẳng vào mắt nàng.
Chín năm rồi, nàng đã quen với việc chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy hắn ở đó.
Nàng tự cho mình là người từng “sống lại”, nên dù có rung động, cảm xúc ấy cũng không còn thuần túy nhiệt thành như thiếu nam thiếu nữ nữa, mà đầy những thói quen, những sự ỷ lại.
Dưới ảnh hưởng của hormone, đôi khi nàng vẫn xấu hổ, vẫn lo lắng, vẫn ghen tuông. Lý trí dần bị tình cảm xâm chiếm.
Nhưng sau cơn ác mộng kia, dường như hormone của nàng cũng bị dọa đến tắt ngấm. Nhìn gương mặt tuấn tú của Tiểu Tước, nàng chỉ thấy muốn thở dài —
Nếu thực sự thành thân với hắn, sau này khi chạy trốn, chẳng phải còn phải kéo theo hắn?
Tiểu tử này trung thành như vậy, nếu vì Trần gia mà liều mạng với Giang Tùy Sơn, lỡ trở thành pháo hôi, thì biết làm sao?
Nghĩ tới đã thấy đau đầu.
“Không cần đưa nữa, ngươi về nghỉ đi.”
Trần Ánh Trừng đứng trước phòng, vẫy tay nói:
“Hôm nay mệt rồi, bảo Cần Nương mai đừng gọi ta sớm quá, nhưng cũng đừng quá trễ. Mai còn phải đi bái kiến sư phụ.”
“Hảo.”
Trần Ánh Trừng quay vào phòng, lúc đóng cửa, một chiếc khăn tay rơi khỏi tay áo, bị gió thổi dừng lại ngay trước cửa.
“Tiểu thư ——”
Tiếng gọi của hắn bị âm thanh đóng cửa che lấp. Tiểu Tước tiến lên nhặt khăn, giơ tay định gõ cửa, rồi lại rụt về.
Chỉ là một chiếc khăn vụn vặt, không đáng làm phiền tiểu thư.
Hắn nắm chặt khăn trong lòng bàn tay, xoay người trở về phòng mình.
Phòng của hắn rộng hơn nhiều so với ở Nguyệt Sơn Trang, là tiểu viện riêng Trần Ánh Trừng dành cho hắn. Nàng còn định sắp xếp người hầu hạ, nhưng bị hắn từ chối.
Hắn thích sự yên tĩnh, cũng không thể quên thân phận của mình, không nên để người khác phục vụ.
Hắn quét lá rụng, nhổ cỏ, rửa mặt xong thì ngồi yên trên giường.
Chiếc khăn bị hắn siết đến nhăn nhúm, ướt mồ hôi lòng bàn tay.
Phải giặt sạch mới trả lại tiểu thư được.
Tiểu Tước nghĩ, vừa đứng dậy định đi lấy nước, chợt thấy một ký hiệu nhỏ trên viền khăn — ba đường sóng nước giống như họa tiết hoa văn.
Là ký hiệu “Trừng”.
Khăn tay nào của Trần Ánh Trừng cũng có ký hiệu này. Là do nàng tự thiết kế, tự học thêu, thêu lên những vật dụng bên mình.
Khóe môi hắn khẽ cong, ánh mắt lạc vào đó đến xuất thần. Mãi đến khi cây nến trên bàn cháy gần hết, ánh sáng lập lòe, hắn mới tỉnh lại.
Phải giặt khăn. Hắn nhắc mình.
Nhưng chưa kịp nhúc nhích, ngọn nến tắt phụt. Trước mắt tối đen. Một làn hương nhè nhẹ phảng phất quanh chóp mũi.
Trần Ánh Trừng không thích dùng mãi một loại hương, gần đây nàng đổi sang lệ hương từ Thủy Hưng Thành, mùi hương thanh nhã dịu ngọt, cả khăn cũng thấm hương.
Hắn nhắm mắt lại, tưởng như Trần Ánh Trừng đang ở ngay trước mặt, mỉm cười gọi tên hắn.
“Tiểu thư…”
Yết hầu hắn khô khốc, như bị bóp nghẹt.
Hắn không thể như vậy.
Thỉnh thoảng tiểu thư cũng nổi giận, đánh tay vào vai hắn, mềm mại, không đau, nhưng lại khiến tim hắn ngứa ngáy.
Hắn không nên… không nên ngẩng đầu nhìn nàng, không nên để sinh ra thứ tình cảm không nên có…
Hắn đau khổ nhíu mày. Hắn không nên có loại tâm tư đại nghịch bất đạo như thế này.
“Tiểu thư…” Hắn khẽ thở ra.
Một tia sáng chớp lên trong đầu. Chiếc khăn rơi khỏi môi hắn, rớt xuống bụi bẩn.
Hắn đánh diêm, thắp nến, ánh sáng trắng chiếu rõ trán đẫm mồ hôi, gương mặt đầy tự trách và hổ thẹn.
Hắn mang khăn đi giặt sạch, phơi khô, cẩn thận cất vào tủ.
Chỉ là một chiếc khăn, tiểu thư sẽ không để ý.
Nhưng hắn thì không thể nhìn thấy nó thêm lần nào nữa, nếu không sẽ nhớ đến việc ti tiện hắn đã làm tối nay.
Không biết từ bao giờ, hắn không còn dám nhìn thẳng vào mắt tiểu thư.
Thích thấy nàng cười, nhưng nếu nàng cười với người khác, nụ cười ấy lại như dao cắt tim hắn.
Hắn không nên có loại tình cảm này.
Hắn lặp lại điều đó trong đầu hết lần này đến lần khác… nhưng lại không thể ngăn được hình bóng tiểu thư bước vào giấc mộng, dịu dàng vuốt ve mặt hắn.
Dơ bẩn. Đê tiện.
Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện.
Mỗi lần gặp Xa Chí, lòng Trần Ánh Trừng lại bất an, cứ như hồi còn đi học bị giáo viên gọi lên kiểm tra bài mà mình chưa làm.
Những chú ngữ, tâm pháp nàng đã học thuộc làu từ lâu. Nhưng ghi nhớ là một chuyện, sử dụng được lại là chuyện khác.
“Một năm rồi mà ngươi vẫn không khiến nó bay lên được, ít nhất cũng phải động đậy chứ?!”
Xa Chí chỉ vào thanh kiếm dưới đất, giận đến mức gào lên, “Một năm tròn rồi đấy! Ngự kiếm khó đến vậy sao?!”
“Khó mà…” Trần Ánh Trừng lí nhí.
“Hiện tại ngươi không biết ngự kiếm, sau này ra ngoài thế nào?”
“Có xe ngựa mà…”
“Ngự kiếm một ngày đi từ Thủy Hưng Thành đến Thanh Bảo Thành được. Xe ngựa của ngươi cần bao lâu?!”
“… Nửa tháng?”
Xa Chí tức giận đến giậm chân, “Ngươi còn nghiêm túc tính toán nữa hả?! Tu sĩ như ngươi, kiếm tu như ngươi mà không biết ngự kiếm thì còn ra thể thống gì?!”
Trần Ánh Trừng nhặt kiếm lên:
“Kiếm tu đánh giết nhiều quá, không hợp với ta… Hay ta tu phù chú, pháp trận đi? Ta thấy…”
“Ngươi nói thêm một chữ nữa xem?!”
Trần Ánh Trừng lập tức im bặt.
Xa Chí bưng ấm nước lên tu ừng ực, mãi mới hạ hỏa:
“Năm kia ngươi nói tu phù chú, ta dạy nửa năm, phù ngươi vẽ toàn là giấy rách! Sau đó lại đòi làm kiếm tu. Một năm nữa trôi qua, ngươi tu ra được cái gì?”
Trần Ánh Trừng: “…”
“Ta đã nói rồi mà, ta không hợp tu luyện…”
Giọng nàng nhỏ như muỗi, vậy mà Xa Chí vẫn nghe rõ, trợn mắt, đấm ngực giậm chân:
“Lão phu một đời anh danh, lại thất bại trong tay ngươi nghịch đồ này!!”
“Sư phụ, xin người bớt giận.”
Tiểu Tước tiến lên, dâng trà mới.
Xa Chí nhận lấy, quay đầu trừng hắn một cái:
“Cả ngươi cũng cút đi!”
“Đúng vậy.” Hắn nghe lời, đứng bên cạnh Trần Ánh Trừng.
Xa Chí liền chỉ đầu mâu về phía hắn: “Ngươi Trúc Cơ đã bao nhiêu năm rồi?”
“Ước chừng… 4-5 năm?”
“Là 6 năm!”
Hắn uống cạn chén trà, giọng mắng người vang rền: “Ngươi ngày nào cũng siêng năng tu luyện, vậy mà 6 năm rồi còn chưa kết đan! Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi là ——”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
mình sẽ mở khoá full chương 43 nha
3 tháng
Thuhien10
Truyện hay mà ít người đọc quá
3 tháng
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 tháng