Hắn kẹp một quân cờ đen tuyền bằng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt xuống, cục diện lập tức xoay chuyển.
Trần Chính Triệt thuận thế reo lên:
“Thắng rồi!”
“Thuộc hạ cờ nghệ không tinh.” Tiểu Tước đứng dậy, khom người thi lễ với hai người, “Tiểu thư, đêm nay gió lớn, ta đi lấy áo choàng.”
Nói xong, quay người rời vào bóng tối.
Chờ hắn đi xa, Trần Chính Triệt hạ giọng nói:
“Tiểu tử đó cũng thích muội đấy.”
Trần Ánh Trừng nhíu mày, giơ quạt lên:
“Nhị ca, huynh nói Lãnh Thành Quang theo đuổi muội có phải cũng là bịa đặt không?”
“Không phải đâu, đại ca đúng là nói thế.” Trần Chính Triệt đè cây quạt trong tay nàng xuống, cười, “Nói thật nhé, Tiểu Tước ở bên cạnh muội lâu như vậy, ta dám cá, hắn tuyệt đối có tình ý với muội.”
Trần Ánh Trừng thu lại quạt, phe phẩy hai cái, nhẹ giọng nói:
“Thích hay không ta không rõ, nhưng hắn đúng là rất trung thành.”
“Vậy muội có thích hắn không?”
Trần Ánh Trừng trừng mắt nhìn hắn, Trần Chính Triệt vội vàng đưa tay che mặt, nói tiếp:
“Tiểu tử này hồi mới đến thì yếu như khỉ ốm, giờ đã là một chàng trai tuấn tú đường hoàng. Ngay cả ta còn phải dè chừng, huống chi muội sớm tối ở bên mỹ nam như vậy, thật sự không động lòng sao?”
Trần Ánh Trừng im lặng một lúc lâu, mới nói khẽ:
“Thích… nhưng…”
Từ khi bắt đầu những cơn ác mộng, nàng không còn tâm trí để nghĩ tới chuyện yêu đương.
Chín năm nay nàng rất ít khi mơ thấy Giang Tùy Sơn, có chăng cũng chỉ là vài cảnh vụn vặt liên quan đến các nhân vật phụ trong cốt truyện.
Suốt chín năm ấy, Giang Tùy Sơn chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng.
Nhưng hiện tại, khi mọi thứ dần quay lại điểm khởi đầu, ác mộng cũng trở lại.
Phải chăng điều đó chứng tỏ việc nàng cứu Xa Chí là vô ích? Những chuyện nên xảy ra rốt cuộc vẫn sẽ xảy ra?
Nếu thật sự không thể thay đổi được số mệnh bị Giang Tùy Sơn diệt môn, thì kéo Tiểu Tước vào chỉ càng làm hại hắn thêm.
“Nhưng mà cái gì?”
“…”
Trần Ánh Trừng giơ quạt, chỉ vào bàn cờ:
“Mau dọn bàn cờ đi. Huynh lớn từng này rồi, còn bắt người khác nhường thì mới chịu à!”
“Nhưng mà cái gì chứ! Nói chuyện thì nói cho tròn, cứ bỏ lửng thế này làm người ta bứt rứt!”
Trần Chính Triệt vừa lật đật thu dọn bàn cờ, vừa nói,
“Thích thì là thích, có gì mà phải xấu hổ. Ta còn nghe lén thấy cha với nương bàn chuyện, sang năm muội mười sáu tuổi là tính sắp xếp cho thành thân đấy!”
“Cho chúng ta?!” Trần Ánh Trừng khựng lại, “Huynh chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Trần Chính Triệt vẫy tay, ra hiệu nàng lại gần, rồi hạ giọng nói cực nhỏ,
“Muội còn không biết à? Lúc mua đứa nhỏ này về, là định cho muội làm đồng dưỡng phu đấy.”
“…”
Mặt Trần Ánh Trừng đỏ bừng chỉ trong chớp mắt, vội giơ quạt lên che miệng hắn lại.
“Huynh nói bậy bạ gì thế!”
“Ta không bịa đâu, không tin thì đi hỏi đại ca!”
“Im miệng ——!!”
Trần Ánh Trừng giơ quạt đuổi đánh, hai người chạy vòng quanh bàn cờ, tiếng cười Trần Chính Triệt vang vọng, đến mức chim trên cây cũng bị làm cho bay tán loạn.
Tiểu Tước đứng dưới tán cây, bóng tối che khuất gương mặt, tay đang cầm áo choàng vô thức siết chặt, tạo thành những nếp nhăn.
Thành thân.
Hắn đã nghe rõ hai chữ đó.
Tiểu thư cũng đã đến tuổi nên thành thân.
Trần gia với Lãnh gia môn đăng hộ đối, nàng và Lãnh Thành Quang cùng học trong thư viện, cùng bước vào quan trường, nắm tay mà tiến – đúng là xứng đôi.
Hắn là hạ nhân được Trần gia mua về, tất cả những gì hắn có đều là do tiểu thư ban cho.
Trần gia hào phóng, qua năm tháng tích lũy tiền thưởng và tiêu vặt, đối với hắn – một kẻ từng lưu lạc khắp nơi thời niên thiếu – đó là cả một gia tài mà trước kia đến nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Thậm chí, tài sản ấy cũng chẳng thể đổi lấy được chiếc trâm vàng cài trên đầu Trần Ánh Trừng.
Quá khứ, hiện tại hay tương lai, hắn cũng chỉ có thể là thị vệ của tiểu thư.
Hắn phải làm tròn bổn phận của một thị vệ.
Tiểu Tước cẩn thận vuốt lại những chỗ nhăn trên áo choàng, thần sắc như thường, bước ra khỏi bóng tối. Thấy hắn tới, hai huynh muội lập tức ngưng đùa giỡn, dù ánh mắt vẫn chưa dứt được nhau.
Chiếc quạt tròn cũng không che nổi vẻ ngượng ngùng trên mặt Trần Ánh Trừng, thiếu nữ mỉm cười trong mắt, đẹp đến rung động lòng người.
Tiểu Tước khoác áo choàng cho nàng, động tác hết sức cẩn thận, không để chạm vào nàng dù chỉ một chút.
“Khụ khụ,” Trần Chính Triệt cố nén nụ cười trên mặt, “Cũng khuya rồi, ta về nghỉ trước. Ngươi cũng sớm về đi.”
“Đi nhanh lên! Đừng quên dọn dẹp bàn cờ.”
Trần Ánh Trừng nói, kéo áo choàng rồi vội vàng rời đi.
Tiểu Tước vốn nên đi theo nàng, nhưng không kìm được quay đầu nhìn lại. Trần Chính Triệt liếc hắn một cái, làm mặt quỷ chọc ghẹo.
“…”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
mình sẽ mở khoá full chương 43 nha
3 tháng
Thuhien10
Truyện hay mà ít người đọc quá
3 tháng
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 tháng