Danh sách chương

Trần Ánh Trừng ngoài miệng tuy tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trong lòng thực ra đã ngầm thừa nhận vị sư phụ này.

Chỉ là…

Nàng không thích sư phụ tranh giành người với mình.

Tiểu Tước tuy chưa kết đan, nhưng theo lời Trần Chính Thác, tu vi của hắn đã vượt xa y, kết đan chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trần Ánh Trừng từng thấy hắn cưỡi gió bay đi, bắn cung vô cùng chuẩn xác, thậm chí trong chớp mắt phế bỏ đôi tay kẻ bắt cóc định ra tay với nàng.

Hiện tại, hắn đã rất mạnh — mạnh đến mức có thể đánh bại phần lớn tu sĩ của Thanh Bảo Tư, đủ sức thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm mà người khác không thể hoàn thành.

Nhưng dù gì hắn cũng chỉ mới mười bảy tuổi.

Trong lòng Trần Ánh Trừng, nếu hắn không phải lo cơm áo, thì chẳng cần làm những chuyện nguy hiểm đó. Ở bên cạnh nàng, yên ổn làm thị vệ là được rồi.

Nàng đâu phải không nuôi nổi hắn.

Nhưng từ nhỏ Tiểu Tước đã có tính cách cố chấp như con lừa, nàng có không cho đi, hắn cũng không nghe, đợi lúc nàng ngủ thì lén rời đi, hành sự vội vã chỉ để không bị phát hiện, rồi sáng sớm lại mang đầy thương tích trở về.

Nếu không phải một lần Trần Ánh Trừng vô tình bắt gặp áo hắn đầy máu, e là còn bị giấu giếm mãi.

Về sau nàng không cản nữa — vì cản cũng vô ích. Thà để hắn an tâm làm việc, hành động cẩn trọng, còn đỡ bị thương nhiều hơn.

“Còn nói cái gì chỉ nghe lời ta, toàn nói xạo!”

Trần Ánh Trừng tức giận mắng cả Xa Chí lẫn Tiểu Tước sau lưng, dặn Cần Nương khóa chặt cửa lớn, tối nay không cho hắn vào sân.

Nàng biết rõ làm vậy cũng không ngăn được hắn, nhưng trong lòng vẫn không nuốt nổi cục tức này.

Sáng sớm hôm sau, Trần Ánh Trừng rửa mặt chải đầu, trang điểm chỉnh tề chuẩn bị đi gặp tiểu thư Ngô. Vừa ra đến cổng lớn, đã thấy một bóng người quen thuộc đứng đó.

Hắn vẫn mặc y phục tối qua lúc rời đi, ôm bội kiếm trong lòng, thấy nàng bước ra liền khom người hành lễ:

“Tiểu thư muốn ra ngoài?”

Trần Ánh Trừng thoáng nhìn thấy vai áo hắn còn ẩm, biết hắn cả đêm không vào nhà, cứ đứng ngoài cửa như tượng đá trông chừng, trong lòng không khỏi lầm bầm mắng thầm cái đồ lì lợm này.

“Ừm.” Nàng khẽ gật đầu, dời ánh mắt đi, “Khi nào thì ngươi về?”

“Không lâu.” Hắn đáp.

Không những lì lợm, còn nói dối không chớp mắt.

Trong lòng Trần Ánh Trừng bốc hỏa, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, “Ta đi với Ngô tiểu thư, ngươi không cần đi theo.”

Tiểu Tước cúi đầu: “Tiểu thư đi đường bình an.”

Trần Ánh Trừng lên xe ngựa, vén rèm nhìn ra, chỉ thấy Tiểu Tước vẫn đứng yên không nhúc nhích, như pho tượng đá giữ cửa, dõi theo hướng xe ngựa họ rời đi.

“Đúng là cứng đầu mà.” Nàng buông rèm xe, bất đắc dĩ nói, “Ta phải làm gì với hắn đây?”

Mộng Cô ngồi bên cạnh nàng, vừa giúp nàng chỉnh lại ngọc bội đeo bên hông, vừa cười nói:

“Tiểu thư hôm qua còn nói hắn trung thành tận tâm, nay sao lại nổi cáu?”

“Không có gì, chắc ta thất thường thôi.”

Trần Ánh Trừng tựa đầu vào khung cửa sổ xe, nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm nay tâm trạng nàng không được tốt, có lẽ vì đêm qua lại mơ thấy cốt truyện trong nguyên tác.

Từ khi gặp Tiểu Tước, nàng rất ít mơ thấy những tình tiết trong truyện nữa, có mơ thì cũng chỉ là mấy chuyện của các nhân vật phụ.

Nhưng lần này, nàng lại mơ thấy nam chính trong sách — Giang Tùy Sơn.

Lúc này, hắn hẳn đang làm hạ nhân trong nhà một phú thương ở trấn nhỏ nào đó thuộc Thủy Hưng Thành, chịu đủ mọi khinh thường và nhục nhã, sống qua ngày không đủ ăn.

Mùa đông năm nay, Thủy Hưng Thành sẽ đón một trận bão tuyết hiếm gặp trong mười năm.

Trong trận tuyết ấy, Giang Tùy Sơn bị sai đi lấy thuốc từ y quán, không may bị ngựa xe đâm ngã trong tuyết, thoi thóp hơi thở, rồi được đại phu của y quán cứu sống — từ đó gặp được quý nhân trong đời, bước vào con đường trở thành nam chủ.

Đó chính là khởi đầu của câu chuyện, cũng là khởi đầu ác mộng của Trần Ánh Trừng.

Những năm qua, nàng từng phái người đến Thủy Hưng Thành tìm Giang Tùy Sơn, nhưng Thủy Hưng là một trong ba thành lớn nhất, núi hồ dày đặc, địa thế phức tạp, rải rác hàng chục thị trấn nhỏ.

Hơn nữa, lúc làm việc trong nhà phú thương, Giang Tùy Sơn không dùng tên thật. Trần Ánh Trừng trong mộng có thấy thân hình hắn, nhưng lại chẳng nhớ rõ tên.

Chỉ dựa vào tuổi và giới tính mà tìm một kẻ sai vặt, đúng là quá khó khăn.

Trần Ánh Trừng chỉ cần một ngày không tìm thấy hắn, liền sống trong bất an lo lắng cả ngày, sợ người trong nhà bước nhầm đường, sợ câu chuyện cũ tái diễn.

Hết Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    mình sẽ mở khoá full chương 43 nha

  2. Cấp 1

    Thuhien10

    Truyện hay mà ít người đọc quá

  3. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page