Khi hắn nhìn thấy con chim gỗ trên đỉnh hộp, ánh mắt trầm xuống:
“Tiểu thư, cái này là công tử Lãnh gửi đến sao?”
“Đúng đấy! Tên tiện nhân Lãnh Thành Quang kia, chỉ cao lên mà không lớn nổi cái đầu, sao đến giờ vẫn còn ấu trĩ như hồi nhỏ vậy!”
Tiểu Tước tiện tay đặt hộp lên bàn, liếc Trần Ánh Trừng đang cãi nhau với con gà, bất đắc dĩ nói:
“Tiểu thư, ngài cũng đừng gây khó dễ cho nó.”
Trần Ánh Trừng bịt mỏ con gà xích phượng:
“Nó vừa rồi lại nói chuyện đấy. Tiểu Tước, ngươi nói có phải nó cố tình giả ngốc không, thực ra là cố ý trêu bọn ta. Không thì sao chỉ nói chuyện khi chỉ có hai chúng ta?”
“Thuộc hạ không rõ.” Con Bổn Kê bị nàng vọc đến kêu khanh khách, Tiểu Tước tiến lên cứu nó, giữ lấy đầu gà kéo ra, “Tiểu thư, chúng ta thực sự phải đi rồi.”
“Ờ, đi thì đi.” Trần Ánh Trừng chỉnh lại váy áo, “À mà, ngươi tối nay có kế hoạch gì chưa?”
Tiểu Tước:
“Tiểu thư phân phó là ưu tiên.”
“Lần này cùng ta cùng thi vào thư viện, tiểu thư Ngô Khinh Diệu nhà họ Ngô mời ta đến chúc mừng khai trương thư cục của họ.”
“Ta có thể đi cùng tiểu thư.”
“Sư phụ không giao việc gì cho ngươi à?”
“…Không có.”
Khoảnh khắc hắn do dự, Trần Ánh Trừng liền biết Xa Chí chắc chắn có sắp xếp. Nàng nói:
“Ngươi không cần theo ta, việc sư phụ quan trọng hơn.”
“Tiểu thư quan trọng hơn.”
“Thật không cần đâu.” Trần Ánh Trừng ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói, “Ngô Khinh Diệu kỳ thực là muốn ngươi đi cùng. Từ Trung Thu năm ngoái ngươi chèo thuyền với chúng ta, nàng cứ hay đòi đi chơi với ngươi.”
“…”
Tay Tiểu Tước khẽ lơi lỏng, con Bổn Kê nhân cơ hội thoát ra, chạy khanh khách về phía bàn đá, ngậm lấy hộp gỗ rồi biến vào rừng đào.
Hắn ngày thường thích nhất nhìn Trần Ánh Trừng cười, nhưng lúc này lại cảm thấy nụ cười ấy như đâm vào tim.
“Tiểu thư muốn ta cùng đi thật sao?”
Hắn rũ mắt, không dám nhìn vào mắt nàng.
“Dĩ nhiên không muốn.” Trần Ánh Trừng cười tươi như hoa, “Ngươi là người nhà ta, nếu nàng vừa mắt mà bỏ tiền lớn mua ngươi đi, chẳng phải ta không còn thị vệ nữa sao?”
Sương mù trong lòng lập tức tan biến, Tiểu Tước mỉm cười:
“Tiểu thư yên tâm, không ai mua được ta.”
“Đó là đương nhiên, nếu ngươi thật bị người ta đào đi, ta sẽ phá nát thanh danh ngươi ở Thanh Bảo Thành!”
“Nếu ta làm điều gì bất trung với tiểu thư, xin phạt ta ngũ cảm mất hết, tu vi tàn phế…”
“Dừng! Dừng lại!” Trần Ánh Trừng cuống lên, vội bịt miệng hắn, “Ta chỉ đùa một chút thôi, sao lại phải thề độc kiểu đó?”
“Lòng trung của ta, nhật nguyệt chứng giám.” Tiểu Tước nói.
“Đừng nói linh tinh nữa, mau đi bắt lại con chim gỗ kia, chúng ta còn phải về thành.”
“Vâng.”
Tiểu Tước tiến lên, chỉ vài bước đã bắt được con xích phượng gà, nó vẫn ngậm quà của Lãnh Thành Quang, lắc lắc đầu rồi đột nhiên quăng hộp gỗ đi.
“Tiểu thư, món quà bị hỏng rồi.” Tiểu Tước cầm hai mảnh gỗ vỡ ra, ghép lại con chim gỗ gãy, hỏi ý kiến Trần Ánh Trừng, “Xử lý thế nào ạ?”
Trên đỉnh hộp, con chim gỗ bị văng ra, để lộ cơ quan lò xo bên trong, vẫn không ngừng kêu “Ngốc nghếch!”.
Nghe âm thanh ấy là Trần Ánh Trừng đã thấy bực, xua tay nói:
“Đưa cho Mộng Cô, bảo nàng cất vào kho đi.”
Tiểu Tước đưa Trần Ánh Trừng về đến nhà trong thành xong, liền quay lại phủ Thành chủ.
Trần Ánh Trừng vừa về đến liền oán trách với Cần Nương:
“Từ khi Tiểu Tước Trúc Cơ xong, sư phụ cứ suốt ngày sai hắn làm việc. Nếu trả tiền thì còn đỡ, đằng này toàn bắt làm không công, đúng là ông già keo kiệt.”
“Tiểu thư, đó là thành chủ, là sư phụ của ngài, ngài không thể nói như vậy được.”
“Ta chỉ nói sự thật thôi. Hắn căn bản không thật lòng muốn thu đồ đệ, chỉ là vừa mắt thiên phú của Tiểu Tước.”
Cần Nương vội đưa khăn tay che miệng nàng lại, khẽ giục:
“Tiểu thư! Ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy trước mặt thành chủ! Thành chủ đối với Tiểu Tước là tận tâm tận lực đấy. Không chỉ đem thanh kiếm cũ quý giá của mình luyện lại cho hắn thành bội kiếm, mà còn dâng hết pháp khí linh dược trăm năm quý hiếm cho hắn, sao có thể nói là không thật lòng được?”
“Huống chi…” Nàng kín đáo liếc nhìn Trần Ánh Trừng, “Những thứ đó bây giờ đều để ở chỗ tiểu thư, nếu thành chủ biết, sợ là sẽ tức điên lên mất.”
“Hắn biết rồi.” Trần Ánh Trừng đẩy khăn ra, “Hắn tốt với Tiểu Tước thì đúng là tốt thật, chỉ là…”
Trần Ánh Trừng nhíu mày, lại không thể nói ra lý do.
Nàng cũng là đồ đệ của Xa Chí, dù ông ấy thường hay nghiêm khắc mắng mỏ nàng, nhưng cũng tận tâm dạy dỗ, từ một kẻ vô năng không có thiên phú, đến giờ đã có thể chạm tới ngưỡng cửa Trúc Cơ, vượt xa phần lớn người thường.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
mình sẽ mở khoá full chương 43 nha
3 tháng
Thuhien10
Truyện hay mà ít người đọc quá
3 tháng
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 tháng