Danh sách chương

Âm thầm điều tra suốt một thời gian dài nhưng vẫn không tìm ra nguyên do, chỉ biết rằng trong buổi gia yến hôm đó, người hầu luôn đi theo Trần Ánh Trừng cũng đã cùng nàng vào học đường.

Đứa trẻ kia không tên không họ, không cha không mẹ, chỉ mới được mua về chưa đầy một tháng đã có thể ở bên cạnh Trần Ánh Trừng, hẳn là phải có điểm gì đặc biệt. Nhưng dù có tài giỏi đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ hạ nhân.

Trần gia dù sao cũng là một gia tộc danh giá đã tồn tại cả trăm năm, sao có thể chấp nhận một kẻ xuất thân mờ ám làm vấy bẩn huyết mạch của mình?

Trong đáy mắt Lãnh Tương Thất thoáng qua một tia chán ghét, khóe miệng hơi nhếch lên, giả bộ đồng tình mà nói: “Cha mẹ yêu con, nên có tính toán sâu xa cũng là lẽ thường.”

Hôm nay đúng lúc Xa Chí đến kiểm tra bài vở, sau khi đi một vòng quanh Lãnh phủ xác nhận rằng hai đứa trẻ chỉ đang bàn việc học, Trần Ánh Trừng mới thấy yên tâm.

Trên đường về, nàng cố tình nài nỉ Trần Chính Thác đi dạo thêm một chút, nhìn ngắm chỗ này một chút, nơi kia một chút, rõ ràng là đang cố kéo dài thời gian.

Trần Chính Thác hiểu rõ tâm tư của nàng nhưng không vạch trần, lặng lẽ đi theo nàng, cùng nàng dạo quanh.

Hắn vốn không đồng tình với quyết định của cha mẹ khi đem Trần Ánh Trừng giao cho Xa Chí làm đồ đệ. Dù biết họ có nỗi lo riêng, hắn vẫn không đành lòng nhìn tiểu muội phải vì chuyện của người lớn mà mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đang tung tăng trước mặt, Trần Chính Thác lại không nhịn được mà nghĩ: hắn hy vọng muội muội của mình có thể sống một đời vui vẻ, không lo không nghĩ, và thật dài lâu.

_______

“Vất vả mệt nhọc ư? Nó mà gọi là vất vả?”

Tại Trần gia, Xa Chí ném đống sách vở lên bàn.

Tiểu Tước đứng trước mặt hắn, ôm sách trong tay nhưng rõ ràng là đang thất thần.

“Lãnh phủ cách đây chỉ hai con phố, vậy mà nó đi lâu như vậy còn chưa về. Chẳng phải là không muốn gặp ta hay sao?”

“Con nhóc này đúng là lười biếng!”

Tiểu Tước ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư rất chăm chỉ học hành.”

“Nói dối!” Xa Chí chỉ thẳng vào hắn, giận dữ nói: “Đừng tưởng ta không biết! Mấy bài văn ta giao cho nàng đều là ngươi làm thay cả!”

Tiểu Tước đáp: “Tiểu thư học một lần là nhớ, không cần viết ra.”

Xa Chí cười lạnh: “Nhớ được thì đã sao? Chân lý trong đó, nàng chẳng hiểu được lấy một phần!”

Tiểu Tước: “Tiểu thư thông minh, chỉ là chưa thông suốt.”

Xa Chí khẽ gõ lên mặt bàn sách một cái: “Đừng suốt ngày ‘tiểu thư’ này ‘tiểu thư’ nọ nữa! Ngươi bây giờ không còn là gia phó của Trần gia! Ta nghe nói hôm nay ở Lãnh gia có người mắng chửi ngươi? Lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, cứ nói thẳng với họ ngươi là đồ đệ của ta, Xa Chí!”

“Không cần.” Tiểu Tước khép sách lại, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, “Ta là gia phó của Trần gia, là người bên cạnh tiểu thư.”

“…”

Xa Chí nghiến răng tức giận: “Đúng là vô dụng! Vậy ngươi sau này đừng tự nhận là đồ đệ của ta nữa!”

Tiểu Tước hàng mi run lên, giọng khẽ như gió thoảng: “Ta cũng là bạn của tiểu thư.”

Vì nàng nói ra những lời ấy, hắn nguyện làm kẻ hầu hạ nàng cả đời.

Hôm sau, Lãnh Thành Quang lại quay về học đường, mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra.

Không biết có phải được người lớn dặn dò hay không, những đứa trẻ khác cũng không nhắc lại chuyện kia, ngược lại còn thân thiện với hắn, thỉnh thoảng cũng có người đến nói chuyện với Trần Ánh Trừng.

Nhưng ngoài việc đi học, Trần Ánh Trừng chỉ nằm gục xuống bàn ngủ. Bất cứ ai đến gần, Tiểu Tước bên cạnh sẽ lập tức nhìn chằm chằm như chó giữ nhà, khiến không ai dám quấy rầy nàng.

Tuy di chứng bệnh đã khỏi, Trần Ánh Trừng vẫn rất mê ngủ.

Có lẽ là vì đời này được đầu thai vào một gia đình giàu có, nàng không cần cố gắng cũng đã sống đủ đầy, thế nên không còn chút ý chí phấn đấu, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến ăn uống, chơi đùa, và ngủ.

Cứ như vậy, bình yên trôi qua chín năm.

Chín năm sau, đại ca nàng vào Thanh Bảo Tư, trở thành đồng liêu với cha nàng;

Nhị ca vào Học viện Xích Nhật, mỗi năm chỉ về nhà hai ba lần;

Tỷ tỷ thì theo mẹ đến nơi tịnh dưỡng, tuy vẫn sống trong phủ, nhưng thường ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Các ca ca tỷ tỷ đều đã có con đường riêng, như những mầm cây vươn lên mạnh mẽ, bắt đầu che chắn mưa gió cho cả gia đình.

Còn Trần Ánh Trừng thì lớn lên dưới sự che chở đó, nhưng trong lòng luôn thấp thỏm lo sợ có ngày những mầm cây ấy sẽ bị kẻ ác nhẫn tâm đốn ngã.

Hết Chương 16.3: Chín năm sau.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    mình sẽ mở khoá full chương 43 nha

  2. Cấp 1

    Thuhien10

    Truyện hay mà ít người đọc quá

  3. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page