Danh sách chương

“Hừ.” Lãnh Thành Quang bật cười khinh miệt, phẩy tay, “Mấy người các ngươi đứng đây chỉ làm ta thêm ngứa mắt, mau cút hết đi!”

“Thiếu gia, ngài cũng nên ăn một chút gì đó.” Nữ hầu lớn tuổi nhất khẽ ngẩng đầu, giọng nói mang theo sự van nài, “Lão gia dặn, nếu ngài không chịu ăn, bọn nô tỳ hôm nay sẽ không được rời khỏi đây.”

Thì ra Lãnh Thành Quang từ nhỏ đã sống trong sự quản giáo nghiêm khắc.

“Ông ấy dặn thì liên quan gì tới ta?” Lãnh Thành Quang hoàn toàn không mềm lòng, “Các ngươi không đi, cứ ở đó mà chịu phạt cho ta.”

Thị nữ kia khẽ run rẩy, khiến Trần Ánh Trừng cảm thấy vô cùng khó chịu như vừa nuốt phải thứ gì đó ghê tởm. Nàng quay sang khuyên:

“Ngươi ăn một chút gì đi, không thì tối đói bụng, làm sao ngủ cho nổi.”

Nói rồi, nàng cúi mặt, giọng nói hơi run:

“Nếu ngươi vì mấy lời ban sáng của ta mà giận đến mức không muốn ăn cơm, thì… ta thật có lỗi.”

“Ngươi… ngươi đang khóc sao?” Lãnh Thành Quang cúi đầu nhìn nàng, lúng túng nói, “Ngươi đừng tự coi mình quan trọng như thế! Ta làm sao lại vì mấy lời linh tinh của ngươi mà giận chứ! Chẳng qua là… ta không thích bữa tối hôm nay, quá nhiều dầu mỡ thôi.”

“Nghe rồi đấy chứ? Mau đi làm chút gì thanh đạm cho thiếu gia nhà các ngươi.” Trần Ánh Trừng vẫy tay ra lệnh, “Còn không mau đi!”

Thị nữ nhìn nàng, rồi lại nhìn sang Lãnh Thành Quang. Cuối cùng cũng lập tức đứng dậy, dẫn theo vài người rời khỏi đó.

“Vâng, nô tỳ sẽ đi báo nhà bếp ngay.”

Thư phòng Lãnh gia.

Trần Nguyên Phúc và Lãnh Tương Thất đang cùng nhau thảo luận về vụ án mạng xảy ra trong ngày, vừa tra xét hồ sơ, vừa phân tích tình tiết. Qua ba chén trà, vụ án cũng đã được đưa ra kết luận.

Chuyện công đã xong, tiếp theo là chuyện tư.

Không lâu trước, một thị nữ từ viện của Lãnh Thành Quang đến báo tin: cậu thiếu gia đã chịu ăn tối, lại còn cùng Trần Ánh Trừng ôn tập bài học ngày hôm nay. Hai đứa đang chơi đùa trong sân, thậm chí vừa rồi còn chạy vào thư phòng mượn hai cây bút lông từ chỗ họ.

Nhìn hai đứa trẻ vui vẻ hòa thuận, cười nói ríu rít, Lãnh Tương Thất cười nói:

“Từ khi Trừng Trừng khỏi bệnh, con bé ngày càng hoạt bát, đáng yêu hơn hẳn.”

Trần Nguyên Phúc cũng mỉm cười:

“Có lẽ tính cách con bé vốn dĩ là như vậy, chẳng qua từ trước đến giờ vì sức khỏe yếu nên mới bị kìm hãm thôi.”

Nhắc đến chuyện xưa, đáy mắt Trần Nguyên Phúc thoáng hiện vẻ xót xa:

“Không dám giấu gì, ta cũng không mong con bé phải công danh rạng rỡ gì cho cam, chỉ cần nó sống vui vẻ, hạnh phúc là đủ.”

Lãnh Tương Thất gật đầu:

“Ta đối với Thành Quang cũng vậy.”

Ông nói tiếp:

“Tính tình Thành Quang cứng đầu, từ nhỏ chỉ quanh quẩn trong thư phòng, ít có cơ hội giao lưu với bạn đồng trang lứa. Giờ đây được cùng Trừng Trừng học chung, có thêm một người bầu bạn cũng là điều tốt.”

Trần Nguyên Phúc gật đầu tán thành:

“Rất tốt.”

Sau một thoáng ngập ngừng, Lãnh Tương Thất vờ như hỏi vu vơ:

“Ta nghe nói bên cạnh Trừng Trừng có một người bồi học, là đứa bé mới đến phủ Trần vài ngày gần đây? Trần huynh, dường như gia đình huynh rất coi trọng đứa trẻ ấy. Không biết… có phải là con cháu người quen cũ?”

Trần Nguyên Phúc mỉm cười:

“Làm gì có cố nhân gì. Chẳng qua là lúc ấy ta mềm lòng, thấy đứa trẻ côi cút đáng thương nên mua về nuôi.”

“Vậy đứa nhỏ đó…” Lãnh Tương Thất định nói thêm.

Trần Nguyên Phúc chậm rãi đáp:

“Trừng Trừng quý mến nó, vợ chồng ta cũng đã tính sẽ để nó ở lại bên cạnh con bé lâu dài, sau này sẽ gả cho Trừng Trừng làm phu quân.”

Lãnh Tương Thất sửng sốt không thôi:

“Huynh nói là… một người hầu?”

“Hắn tuy xuất thân thấp kém,” Trần Nguyên Phúc điềm đạm nói, “nhưng Trần gia ta chưa bao giờ là hạng người coi trọng giàu sang. Trừng Trừng thể chất yếu, ta và phu nhân đều không nỡ gả con bé ra ngoài, sợ nó chịu uất ức. Vậy nên quyết định từ sớm tìm cho con một người chồng phù hợp.”

“Chuyện này chỉ có ta và phu nhân biết. Hôm nay nói ra là vì ta quý mến Lãnh huynh, mong huynh giữ kín, đừng để lời đồn ảnh hưởng đến bọn trẻ.”

Dứt lời, trên mặt Trần Nguyên Phúc nở nụ cười hài lòng, dường như rất mãn nguyện với quyết định này.

Lãnh Tương Thất trước kia đã biết Trần Ánh Trừng chuyển vào trong thành sinh sống. Ông từng âm thầm cho người tìm hiểu và biết nàng đang theo học tại một học đường trong thành.

Ông vốn nghĩ Trần Nguyên Phúc sẽ giống như mình, mời thầy riêng về dạy con gái tại phủ. Không ngờ ông ta lại đưa cô con gái được nâng như trứng, hứng như hoa vào một nơi phức tạp, ngư long hỗn tạp như vậy.

Hết Chương 16.2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    mình sẽ mở khoá full chương 43 nha

  2. Cấp 1

    Thuhien10

    Truyện hay mà ít người đọc quá

  3. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page