Bị Trần Ánh Trừng mắng một trận, Lãnh Thành Quang quay trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng hôm đó còn chưa tan học thì cậu ta đã rời đi trước.
Đến chập tối, Trần Ánh Trừng nghe Trần Chính Thác kể rằng, sau khi về nhà, Lãnh Thành Quang liền tự nhốt mình trong phòng, có vẻ như bị đả kích rất lớn.
“Chuyện này có liên quan gì đến con không đấy?” Trần Chính Thác hỏi.
Trần Ánh Trừng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Có lẽ là có liên quan.”
Sắc mặt Trần Chính Thác hơi thay đổi: “Con làm gì nó vậy?”
Trần Ánh Trừng liền kể lại chuyện xảy ra ở học đường hôm nay, trong giọng nói vẫn còn mang theo chút tức giận bất bình: “Hắn bắt nạt bằng hữu của con!”
Tiểu Tước đang ngồi bên bàn đọc sách, nghe thấy nàng nói vậy thì ngẩng đầu nhìn sang một cái, chạm phải ánh mắt của Trần Chính Thác, rồi lại mím môi cúi đầu tiếp tục đọc.
Trần Chính Thác nói: “Phụ thân con với bác Lãnh thường xuyên gặp nhau, không thể tránh mặt, con nên cố gắng sống hòa thuận với hắn.”
“Hắn mắng bạn con, còn gọi con ngu ngốc, con còn phải sống hòa thuận với hắn à?!”
“Hắn mắng muội à?” Trần Chính Thác nhíu mày, “Thằng nhóc thúi đó sao lại vô lễ như vậy? Phải dạy dỗ cho một trận mới được.”
Đại ca cũng muốn ra tay dạy dỗ người ta sao?!
Trần Ánh Trừng tuy không ưa gì Lãnh Thành Quang, nhưng cũng sợ anh trai mình thật sự tìm người ở trong ngõ đánh cậu ta.
Thấy ánh mắt anh cả bắt đầu hiện lên lửa giận, Trần Ánh Trừng vội vàng chuyển đề tài: “Đúng rồi đại ca, sao hôm nay huynh đến đón ta, cha đâu rồi?”
“Đến Lãnh gia rồi.”
Trần Ánh Trừng nghe vậy, trong lòng liền thót lên, vội vàng hỏi: “Đến Lãnh gia làm gì?!”
Trần Chính Thác đáp: “Có một vụ án mạng, khá phức tạp, hai người đang bàn bạc.”
Hai người cùng nhau, bàn việc.
Hai chữ này ghép lại, khiến lòng Trần Ánh Trừng mơ hồ bất an.
Nhưng Xa Chí đã từng công khai xuất hiện trước đám đông, nghĩ lại thì chắc Lãnh Tương Thất cũng không dám ra tay tùy tiện.
Dẫu vậy, cảm giác bất an trong lòng cô vẫn không ngừng dâng lên, thậm chí thấy hơi khó thở.
Không được!
Trần Ánh Trừng đập bàn đứng bật dậy, khiến Trần Chính Thác kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, “Sao vậy?”
“Ta phải nhanh chân đến xem Lãnh Thành Quang.” Cô nói.
Trần Chính Thác ngạc nhiên: “Hai đứa không phải mới cãi nhau à?”
“Trẻ con đùa giỡn thôi, có gì quan trọng đâu!” Trần Ánh Trừng thu dọn sách vở trên bàn, “Bài vở đã làm xong hết rồi, giờ phải đi xem hắn ta thế nào.”
Trần Chính Thác nhíu mày, có phần không hiểu. Có lẽ trẻ con đúng là như vậy, cãi nhau thì nhanh mà làm lành cũng nhanh?
Hắn đặt sách xuống: “Nếu muội muốn đi thì đi xem thử đi.”
Bên cạnh, Tiểu Tước cũng đặt bút xuống, đứng dậy, có vẻ định đi cùng.
Trần Ánh Trừng đi ngang qua cậu, ấn vai cậu ngồi xuống, “ Ngươi chép sách vốn đã chậm, đừng theo ta, mau viết đi. Không xong thì mai thầy lại mắng đấy.”
“……”
Tiểu Tước kéo tay áo lên, che đi mấy dòng chữ viết xấu xí trên giấy, có chút xấu hổ.
“Chép sách có thể làm buổi tối, ta đi với tiểu thư.” Cậu nói.
Trần Ánh Trừng lắc đầu: “ Ngươi cứ học hành cho tốt đi, Lãnh Thành Quang nào quan trọng bằng học tập?”
Tiểu Tước: “…… Dạ.”
Tiểu thư nói rất có lý, nhưng cậu lại cảm thấy bực mình vì sao mình không thể viết đẹp như tiểu thư — cảm giác rất bức bối.
Tới chạng vạng, họ đến Lãnh gia bằng xe ngựa.
Lãnh Tương Thất và Trần Nguyên Phúc vẫn đang ở thư phòng, nghe nói hai người đến thăm Lãnh Thành Quang thì đích thân sai người dẫn họ ra hậu viện.
Lãnh Thành Quang vẫn nhốt mình trong phòng, ngoài cửa có mấy nha hoàn đang quỳ, ôm khay thức ăn, mà đồ ăn đã nguội ngắt từ lâu.
“Lãnh Thành Quang, hôm nay là ta ăn nói không suy nghĩ, mong ngươi thứ lỗi!”
Trần Ánh Trừng đứng ngoài cửa lớn tiếng xin lỗi, lờ mờ nghe thấy bên trong có tiếng đổ vỡ.
Cậu công tử họ Lãnh này đúng là tính tình nóng nảy, không chỉ ném đồ mà còn đang chửi ầm lên nữa.
Chửi thì chửi thôi.
Trần Ánh Trừng cũng đã nói hết lời, đặt đồ bổ họ mua trước cửa rồi quay người định rời đi, thì cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
Lãnh Thành Quang sắc mặt trắng bệch, ló ra từ khe cửa, trông như một tiểu ác quỷ.
“ ngươi ——” Lãnh Thành Quang lạnh lùng nhìn cô, “ ngươi đến đây làm gì!”
“Nghe nói ngươi tự nhốt mình trong phòng, không chịu ăn cơm, ta tới xem sao.” Trần Ánh Trừng liếc về phía nha hoàn đang quỳ cạnh cửa, trong tay bưng một khay thịt kho tàu, “Món thịt kho tàu này trông ngon thế kia, ngươi thật sự không muốn nếm thử sao?”
“Mỡ màng, kinh tởm, dọn đi!”
Thị nữ liền cúi đầu hành lễ, bưng khay đi nhanh, để lại mùi thơm của thịt vẫn còn vương nơi chóp mũi Trần Ánh Trừng.
Thị nữ đã quỳ rất lâu, lúc đứng lên thì hơi loạng choạng, sợ mình vô tình ngã xuống sẽ làm thiếu gia phật ý, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Trần Ánh Trừng không thể nhịn được nữa, lên tiếng:
“Lãnh đại thiếu gia, tính tình ngươi đúng là không nhỏ. Tự mình giận dỗi không ăn cơm thì thôi, cớ sao lại bắt nhiều người quỳ cùng như vậy?”
“Các nàng là người của phủ ta, tất nhiên phải nghe ta sai bảo.” Lãnh Thành Quang đáp, rồi nhớ lại lời Trần Ánh Trừng nói ban sáng, lạnh nhạt tiếp lời:
“Ta không giống cô, lại đi kết bạn với hạ nhân.”
“Tiểu Tước không phải là hạ nhân.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
mình sẽ mở khoá full chương 43 nha
3 tháng
Thuhien10
Truyện hay mà ít người đọc quá
3 tháng
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
4 tháng