Danh sách chương

Chương 1:

23/04/2025

Chương 2 (1)

23/04/2025

Chương 2.2:

23/04/2025

Chương 2.3:

23/04/2025

Chương 3.1:

23/04/2025

Chương 3.2:

23/04/2025

Chương 4.1:

23/04/2025

Chương 4.2:

23/04/2025

Chương 5.1:

23/04/2025

Chương 5.2:

23/04/2025

Chương 6.1:

23/04/2025

Chương 6.2:

23/04/2025

Chương 7.1:

23/04/2025

Chương 7.2:

23/04/2025

Chương 8.1: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.2: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.3:

23/04/2025

Chương 8.4:

23/04/2025

Chương 9.1:

23/04/2025

Chương 9.2:

23/04/2025

Chương 9.3:

23/04/2025

Chương 10.1:

24/04/2025

Chương 10.2:

24/04/2025

Chương 10.3:

24/04/2025

Chương 10.4:

24/04/2025

Chương 11.1:

24/04/2025

Chương 11.2:

24/04/2025

Chương 11.3:

24/04/2025

Chương 12.1: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 12.2: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 14.1: Không muốn!

24/04/2025

Chương 14.2: Không muốn

24/04/2025

Chương 14.3: Không muốn bái sư

24/04/2025

Chương 15.1: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.2: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.3: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 16.1: Chín năm sau

25/04/2025

Chương 16.2:

26/04/2025

Chương 16.3: Chín năm sau

26/04/2025

Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện

26/04/2025

Chương 17.1: Đèn hoa sen

26/04/2025

Chương 17.2:

26/04/2025

Chương 17.3:

26/04/2025

Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu

26/04/2025

Chương 18.2:

26/04/2025

Chương 18.3:

27/04/2025

Chương 18.4: Đừng có đùa!

27/04/2025

Cả nhà vai ác nhưng thích làm cá mặn

Chương 14.2: Không muốn

Chương trước

Chương sau

Trần Nguyên Phúc cau mày:

“Chỉ là đứa nhỏ kia quá không biết điều, lại dám trước mặt từ chối thẳng thành chủ.”

Thẩm Tịnh bật cười:

“Chính vì còn là một đứa trẻ, nên mới dám nói thẳng. Thực lòng mà nói, nếu Tiểu Tước là con của chúng ta, ta nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Nhưng mà…”

Trần Nguyên Phúc khẽ thở dài:

“Trừng Trừng mới là con ruột của chúng ta. Trước khi điều tra rõ xem trên người Tiểu Tước rốt cuộc có thứ gì khiến bệnh tình Trừng Trừng cải thiện, ta cũng không muốn để nó rời đi.”

Ý nghĩ của hai người tuy có phần ích kỷ, nhưng là cha mẹ, khó tránh khỏi việc luôn đặt con ruột mình lên hàng đầu.

Hai vợ chồng bàn bạc suốt nửa đêm, cuối cùng quyết định: nếu Tiểu Tước đã trực tiếp từ chối Xa Chí, vậy thì họ sẽ tôn trọng ý muốn của đứa nhỏ. Ngày mai sẽ chuẩn bị lễ vật đến tạ lỗi, sau đó sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.

Nhưng còn chưa kịp đến phủ xin lỗi, Xa Chí lại đích thân tìm đến tận cửa.

Xa Chí trước giờ luôn không muốn thu đồ đệ, một phần vì sợ dạy không ra trò, làm mất mặt; phần khác lại sợ dạy quá tốt, đồ đệ giỏi hơn mình, đến lúc đó lòng ghen tuông trỗi dậy, cũng không biết nên đối xử ra sao.

Hắn vốn đã sớm nhìn thấu bản thân—tính toán chi ly, bụng dạ hẹp hòi, lòng dạ nhỏ nhen—nên thật sự rất khó để thu nhận một đồ đệ.

Thế nhưng sau mấy ngày giận dỗi, Xa Chí cuối cùng vẫn không nỡ buông tay một đứa trẻ mang tiên cốt bẩm sinh như thế.

Trong lúc hỗn loạn hôm đó, khi vô tình chạm vào kinh mạch của Tiểu Tước, ông đã phát hiện luồng chân khí thuần hậu hiếm thấy trong cơ thể cậu. Chỉ một lần chạm đó đã đủ để Xa Chí nhận ra: đứa trẻ này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Ông từng tu luyện hơn 50 năm ở Tiên phủ mạnh nhất Thanh Hà đại lục—Xích Nhật Học Viện—nơi anh tài xuất hiện như mây. Qua năm tháng, Xa Chí thấm thía sâu sắc ý nghĩa của câu: “Ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời.”

Dù là thiên tài hiếm có trăm năm mới xuất hiện một lần ở Thanh Bảo Thành, nhưng khi đến Xích Nhật Học Viện, ông cũng chỉ có thể miễn cưỡng được xếp vào hàng học sinh trung bình khá.

Nhưng có một điều ông có thể khẳng định: tư chất của Tiểu Tước vượt xa bất kỳ ai mà ông từng gặp trong suốt 50 năm qua.

Chỉ có một thiên tài tuyệt thế như vậy mới xứng đáng trở thành đồ đệ của ông.

Xa Chí tuy keo kiệt, lại rất sĩ diện. Để giữ được hạt giống tốt này trong tay, ngay hôm sau, ông đã đích thân mang lễ vật đến tận cửa, đích danh yêu cầu gặp Tiểu Tước.

Thành chủ bỏ cả đám khách đang chờ ở Thanh Bảo Tư để đích thân đến Trần gia, khiến hơn nửa người trong phủ phải tất bật ra nghênh đón, trong ngoài bận rộn không ngơi, chỉ sợ chậm trễ mất vị khách quý.

Trần Ánh Du quanh năm tu luyện trong Trúc Uyển, vốn chẳng mấy khi ra mặt gặp người, hôm nay cũng bị gọi tới để tiếp khách. Ba huynh muội ngồi một bên, đối diện vị trưởng bối mà họ chưa từng gặp qua, gần như chẳng nói gì, thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu hỏi thăm xã giao của Xa Chí.

Trần Nguyên Phúc đích thân phái tổng quản đi mời Tiểu Tước, mọi người ngồi uống trà chờ khá lâu, lại thấy tổng quản trở vào, mặt mày lộ rõ khó xử, vừa bước vào đã vội cúi đầu nhận lỗi:

“Thuộc hạ vô năng.”

Trần Nguyên Phúc nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”

Tổng quản lau mồ hôi lạnh, cẩn thận đáp:

“Tứ tiểu thư đang ngủ. Trước khi ngủ dặn khi tỉnh dậy muốn ăn dưa hấu, Tiểu Tước khăng khăng phải chờ nàng tỉnh rồi tự tay bưng dưa hấu đến, lúc đó mới chịu rời đi.”

“……”

Xa Chí nhấp ngụm trà hoa cúc thanh nhiệt, nét cười trên mặt không đổi.

Ông không thể chấp nhặt với hai đứa nhỏ đó nữa. Sau từng ấy lần bị “hành”, ông đã gần như luyện được tâm không phiền, khí không bực.

Còn chuyện thật sự là vì đợi Trần Ánh Trừng tỉnh dậy, hay chỉ đơn giản là không muốn gặp ông—e rằng chỉ hai đứa trẻ kia mới rõ.

Trần Nguyên Phúc đành bất lực lắc đầu:

“Không thể để người khác mang thay được sao?”

Tổng quản đáp:

“Tiểu thư dặn riêng cậu ta. Cậu ta nhất quyết không cho ai khác thay.”

“Đúng là đứa nhỏ cứng đầu.” Trần Nguyên Phúc than.

Trần Chính Triệt ngồi bên nghe mà muốn bật cười, vừa mới cong khóe môi thì đã bị Trần Chính Thác lườm một cái, lập tức rút lại, xụ mặt xuống.

“Ngươi đi xem một chút,” Trần Chính Thác thấp giọng dặn, “Dưa hấu có tính hàn, nhớ làm bớt lạnh qua rồi mới mang cho muội ấy.”

“Rõ.” Trần Chính Triệt lặng lẽ rút lui.

Trần Nguyên Phúc quay sang xin lỗi Xa Chí lần nữa, Xa Chí vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không sao cả.”

 

Hết Chương 14.2: Không muốn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page