Danh sách chương

Chương 1:

23/04/2025

Chương 2 (1)

23/04/2025

Chương 2.2:

23/04/2025

Chương 2.3:

23/04/2025

Chương 3.1:

23/04/2025

Chương 3.2:

23/04/2025

Chương 4.1:

23/04/2025

Chương 4.2:

23/04/2025

Chương 5.1:

23/04/2025

Chương 5.2:

23/04/2025

Chương 6.1:

23/04/2025

Chương 6.2:

23/04/2025

Chương 7.1:

23/04/2025

Chương 7.2:

23/04/2025

Chương 8.1: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.2: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.3:

23/04/2025

Chương 8.4:

23/04/2025

Chương 9.1:

23/04/2025

Chương 9.2:

23/04/2025

Chương 9.3:

23/04/2025

Chương 10.1:

24/04/2025

Chương 10.2:

24/04/2025

Chương 10.3:

24/04/2025

Chương 10.4:

24/04/2025

Chương 11.1:

24/04/2025

Chương 11.2:

24/04/2025

Chương 11.3:

24/04/2025

Chương 12.1: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 12.2: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 14.1: Không muốn!

24/04/2025

Chương 14.2: Không muốn

24/04/2025

Chương 14.3: Không muốn bái sư

24/04/2025

Chương 15.1: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.2: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.3: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 16.1: Chín năm sau

25/04/2025

Chương 16.2:

26/04/2025

Chương 16.3: Chín năm sau

26/04/2025

Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện

26/04/2025

Chương 17.1: Đèn hoa sen

26/04/2025

Chương 17.2:

26/04/2025

Chương 17.3:

26/04/2025

Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu

26/04/2025

Chương 18.2:

26/04/2025

Chương 18.3:

27/04/2025

Chương 18.4: Đừng có đùa!

27/04/2025

Cả nhà vai ác nhưng thích làm cá mặn

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

Chương trước

Chương sau

Đây là lần đầu tiên Trần Ánh Trừng đặt chân đến Thanh Bảo Tư. Cái gọi là “phòng làm việc của thành chủ” này, thật ra còn không lớn bằng vườn hoa nhỏ nàng từng trốn ngủ để đào đất chơi.

Phủ thành chủ nằm ngay sau Thanh Bảo Tư, chỉ có hai sân trước sau, sáu gian phòng nhỏ, phong cách mộc mạc, thanh nhã, thậm chí có phần giản dị đến mức đơn sơ.

Xa Chí tiếp đón bọn họ tại một gian đình nghỉ giữa sân. Khi Trần Ánh Trừng bước vào, nàng thấy trên bàn đã bày sẵn năm ly trà—tất cả đều nguội ngắt, không còn một chút hơi ấm.

Trần Chính Thác khẽ huých vào lưng nàng, Trần Ánh Trừng lập tức đưa tay, chắp lại thật cung kính:

“Tham kiến thành chủ.”

“Tiểu hữu, không cần đa lễ.”

Xa Chí bật cười, tự mình đứng dậy đi tới, đỡ nàng dậy — nhưng bàn tay ông lại kéo Tiểu Tước đứng bên cạnh nàng.

Ông thân thiết kéo Tiểu Tước ngồi xuống bên mình, cười hiền từ:

“Nguyên Phúc, đây là người trong phủ của ngươi sao?”

“Bẩm thành chủ, đứa nhỏ này là thuộc hạ tìm về để bầu bạn đọc sách cùng tiểu nữ.”

“Ngươi có mắt nhìn đấy. Hôm qua chỉ gặp một lần, ta đã biết đứa trẻ này căn cốt phi phàm.”

“Không dám nhận…”

Hai người cứ thế quay quanh Tiểu Tước mà trò chuyện rôm rả, hoàn toàn xem nhẹ Trần Ánh Trừng. Nàng cùng Trần Chính Thác ngồi một bên, chỉ biết nghe Xa Chí liên tục khen ngợi “cái đồng hồ báo thức nhỏ” của mình, đến mức tức tối, bèn cầm quả đào trên bàn lên cắn một miếng.

Tiếng cắn giòn tan vang lên, Xa Chí liếc mắt nhìn sang, nụ cười càng sâu, ánh mắt thoáng một tia không thiện chí.

Dù ông đã kết đan, bề ngoài vẫn trông như mới ngoài bốn mươi, tóc hoa râm đôi chút, nói năng lại luôn hạ thấp giọng như thể cố ra vẻ thâm trầm.

Trần Ánh Trừng cảm nhận rõ ông cố ý làm lơ mình. Rõ ràng nàng mới là tiểu thư Trần gia, vậy mà ông lại chỉ chăm chăm khen một kẻ hạ nhân — Trần gia làm sao mà không giận cho được?

Cha và đại ca nghĩ gì nàng không biết, nhưng trong lòng Trần Ánh Trừng lại mừng thầm.

Dù sao Tiểu Tước cũng là bạn chơi cùng của nàng, là người nàng chọn. Xa Chí càng khen ngợi, nàng lại càng tự hào!

Cho đến khi nghe Xa Chí nói:

“Ta muốn nhận đứa nhỏ này làm đệ tử, giữ lại ở thành chủ phủ.”

Trần Ánh Trừng đang cắn quả đào thì giật mình, cắn phải hạt, ê cả răng.

Không được!

Đây là đồng hồ báo thức của nàng, sao có thể dễ dàng giao cho một lão già kỳ quặc chứ?

Nàng lập tức nhìn về phía phụ thân. Trần Nguyên Phúc cũng lộ vẻ khó xử.

Bị thành chủ đích thân thu nhận làm đồ đệ, dù nhìn từ góc độ nào cũng là việc tốt cho cả Tiểu Tước lẫn Trần gia. Dù cậu chỉ mới ở Trần gia chưa đầy một tháng, nhưng nếu sau này thành danh, Trần gia cũng được thơm lây.

Huống chi đứa trẻ này đúng là thiên tài tu đạo, để cậu ở lại Trần gia chỉ e như ngọc quý giấu bụi, chi bằng để thành chủ đích thân dạy dỗ.

Xa Chí thấy ông chần chừ, liền hỏi:

“Nguyên Phúc có điều lo lắng?”

“Không dám giấu thành chủ…” Trần Nguyên Phúc xoa đầu con gái, chậm rãi nói,

“Tiểu nữ nhà hạ quan rất quý mến đứa trẻ này. Hơn nữa, cậu bé không nói được, vãn bối lo rằng sẽ cô phụ lòng yêu quý của thành chủ.”

“Không nói được thì càng tốt, đỡ ồn.” Xa Chí liếc nhìn Trần Ánh Trừng, khóe môi nhếch lên, giọng mỉa mai:

“Vị này chắc là tiểu hữu Ánh Trừng? Hôm qua ta có duyên gặp qua, khí lực thật dồi dào.”

Câu nói đầy ẩn ý. Trần Ánh Trừng cắn nốt miếng cuối của quả đào, nhổ hạch ra rồi trừng mắt đáp:

“Ta nhớ ngươi rồi. Chính là cái lão nhân mặt hai lớp da!”

Trần Chính Thác đưa mắt ra hiệu cho nàng, nhưng Trần Ánh Trừng lại không hiểu, nghiêng đầu hỏi lại:

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Trần Nguyên Phúc thoáng lộ vẻ bối rối, trong lòng tràn đầy áy náy, cúi đầu nói:

“Vãn bối dạy con không nghiêm, mong thành chủ thứ lỗi.”

Xa Chí cười gượng hai tiếng, dùng giọng như đang dỗ dành trẻ con hỏi Trần Ánh Trừng:

“Ha ha, trẻ con nói năng không kiêng dè. Ánh Trừng tiểu hữu, nếu người bạn chơi cùng của ngươi trở thành đồ đệ của ta, sau này sẽ rất tài giỏi. Ngươi có bằng lòng nhịn đau từ bỏ người mình quý mến không?”

Trần Ánh Trừng nghiêng đầu giả vờ không hiểu, kéo tay áo cha:

“Tiểu Tước làm đồ đệ thành chủ thì vì sao lại thành người rất lợi hại?”

Trần Nguyên Phúc đáp:

“Thành chủ từng là nhân tài kiệt xuất của Xích Nhật Học Viện, lại là một Kim Đan đạo giả. Hơn nữa, thành chủ xưa nay chưa từng thu nhận đồ đệ, Tiểu Tước sẽ là người đầu tiên.”

Xa Chí ngẩng đầu, giọng đầy tự tin:

“Về sau, nó sẽ là đệ tử duy nhất của ta. Ta sẽ truyền dạy toàn bộ sở học suốt đời mình, không giữ lại chút gì.”

Trần Ánh Trừng vốn định tiếp tục giả ngây để chế giễu ông thêm vài câu, nhưng lúc này lại không thể tiếp tục đóng kịch.

Thực ra, nàng cũng muốn giữ Tiểu Tước lại bên cạnh — nàng rất cần chiếc “đồng hồ báo thức nhỏ” ấy. Nhưng chỉ trong giây lát ngắn ngủi, Trần Ánh Trừng đã bình tĩnh lại.

Nàng đã sống hai đời, không còn là đứa bé nông nổi. Không thể vì tư lợi cá nhân mà cản trở tiền đồ của một thiên tài.

Nàng vừa định mở miệng:

“Vậy thì…”

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, thì Tiểu Tước – người đang ngồi bên cạnh Xa Chí – bỗng đứng bật dậy. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm về phía nàng, rồi chậm rãi lắc đầu hai cái.

Cậu nói rõ ràng, rành rọt:

“Không. Ta không muốn làm đồ đệ của ông ấy.”

Hết Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page