Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
Thế nhưng giờ thấy Trần Ánh Trừng tức giận như vậy, trong lòng hắn lại có chút hối hận. Nếu khi nãy chịu thử mấy bộ xiêm y, có phải tiểu thư sẽ vui hơn một chút không?
Cuộc thi kết thúc, đúng như dự đoán, Bạc Ô giành hạng nhất.
Còn con gà cảnh Trần Ánh Trừng chọn thì vừa mới nhấc chân rời khỏi vạch xuất phát, ngay khi chuông báo kết thúc vang lên, nó lại hoảng sợ lui trở về.
“Tiểu thư, ta đã bảo rồi, con gà đó vô dụng mà!”
Nam nhân kia cười hả hê, sung sướng đi nhận phần thắng.
Trần Chính Thác không buồn để ý, năm mươi lượng bạc chẳng đáng gì, xem như ném xuống nước nghe một tiếng vang thôi.
“Xong rồi, đi thôi.” Hắn vỗ vai Trần Ánh Trừng, nhưng thấy nàng vẫn ngồi yên không động đậy.
“Tiểu muội?”
Trần Chính Thác ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn – chỉ thấy gương mặt Trần Ánh Trừng đầy nước mắt.
“Tiểu muội!” Hắn hoảng hốt, vội lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, “Sao lại khóc? Cùng lắm cũng chỉ là năm mươi lượng bạc thôi mà.”
“Con gà đó sao lại vô dụng như vậy!” Trần Ánh Trừng hé miệng, gào khóc lớn tiếng, “Ta muốn mua nó về hầm ăn!”
“Trừng Trừng…” Trần Chính Thác ôm lấy nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, “Giữa trưa muội không nghỉ, có phải mệt rồi không? Chúng ta không dạo phố nữa, đại ca đưa muội về khách điếm nghỉ trước, ngày mai lại tới được không?”
“ muội không về!” Trần Ánh Trừng vùng vẫy, khóc càng lúc càng to, “ muội nhất định phải mua nó về! Sao lại có con gà vô dụng như vậy chứ!”
Tiếng khóc của nàng thu hút vô số ánh mắt nhìn sang. Trần Chính Thác vội cúi đầu nàng ép vào ngực, lấy tay che mặt nàng lại, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng khắp đại sảnh, khiến những ánh mắt soi mói phải cụp xuống.
“Được được được. Cần Nương, ngươi với Đinh Thế mau đi tìm chủ quán, bất kể giá bao nhiêu, cũng phải mua được con gà đó về.”
Hai người lập tức nhận lệnh rời đi, còn Trần Chính Thác thì ở lại lầu hai tiếp tục dỗ dành Trần Ánh Trừng. Tiểu Tước đứng một bên, còn bối rối hơn cả lúc trong tiệm quần áo.
Tất cả là lỗi của hắn. Buổi chiều hắn không nên từ chối lòng tốt của Trần Ánh Trừng.
Nghe tiếng nàng khóc, tim hắn như thắt lại, sống mũi cay cay.
Không lâu sau, Cần Nương dẫn theo một nam nhân trung niên trở lại. Người này mặc đồng phục màu trắng tay áo rộng của linh thú quán, bên ngoài khoác áo màu lam nhạt, thắt lưng đeo bảng ghi ba chữ “Linh Thú Quán”.
“Các ngươi muốn mua linh thú?”
Trần Chính Thác: “Đúng vậy, tiểu muội ta muốn con Xích Phượng Gà Cảnh đó, xin tiên sinh báo giá.”
“Ta không phải quán chủ, chỉ là người quản lý. Con gà cảnh đó thậm chí còn không bằng linh thú cấp thấp, để lại đây chỉ để mua vui. Người ta mua về rồi cũng chẳng dùng được gì.”
Trần Chính Thác: “Có hữu dụng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần tiểu muội ta thích là được, chúng ta coi như nuôi như gia cầm thường.”
Vừa dứt lời, Trần Ánh Trừng ngẩng đầu hét to: “Ta mới không cần nuôi! Ta muốn nấu nó!”
Nam nhân trung niên sắc mặt thay đổi, nghiêm giọng: “Vị tiểu cô nương này, con gà đó dù vụng về nhưng cũng là linh thú! Nếu các ngươi mua về chỉ để ăn thịt, thì thứ đó ta không thể bán!”
Giọng nói nghiêm nghị, khiến Trần Chính Thác lúng túng: “Tiên sinh bớt giận, tiểu muội ta xưa nay rất ngoan, chắc hôm nay do thiếu ngủ mới sinh ra bướng bỉnh, nói nấu ăn cũng chỉ là lời giận dỗi. Xin ngài nể tình, cứ báo giá đi, bao nhiêu cũng được, ta đưa nàng về nghỉ một giấc, mai sẽ ổn thôi.”
“Ta không về! Ta nhất định phải mua!”
“Không bán!”
“Ta phải mua!!!”
Trần Ánh Trừng vừa khóc vừa hét, khiến rất nhiều người ở tầng một bị thu hút lên tầng hai xem, cả người tầng ba cũng thò đầu xuống hóng chuyện.
Nam nhân trung niên sầm mặt lại, rõ ràng vô cùng chán ghét trẻ con, giọng điệu cũng không chút khách khí:
“Đã nói là không bán là không bán, còn nhỏ tuổi mà lòng dạ đã như rắn rết!”
Vừa nói xong, mặt Trần Chính Thác cũng tối sầm lại, rất không hài lòng vì đối phương dám đánh giá Trần Ánh Trừng như thế. Nhưng thấy muội muội hôm nay khác thường, hắn chỉ đành cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, xin lỗi:
“Là do ta không dạy dỗ chu đáo, xin tiên sinh bớt giận.”
“Đúng là nên dạy lại cho tử tế. Còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, các ngươi —— ai da!!”
Nam nhân hét lên một tiếng thảm thiết, chân truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy một tên nhóc gầy gò, đầu tóc bù xù đang cắn chặt lấy chân hắn, giãy thế nào cũng không ra, dù hắn cố sức đẩy, cũng không làm nó nhúc nhích được chút nào.
“Này! Đây cũng là người nhà các ngươi à?! Còn không mau kéo nó ra đi!!”
Trần Chính Thác: “……”
Đầu hắn như muốn nổ tung. Hắn vội giao Trần Ánh Trừng cho Cần Nương để đi bắt Tiểu Tước, nhưng chân trước vừa buông tay thì sau lưng Trần Ánh Trừng đã nhào về phía nam nhân kia, nhanh nhẹn bò lên vai hắn, túm chặt lấy vai hắn mà vừa khóc vừa đánh.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn: cắn người, la hét, khóc lóc, xem náo nhiệt, can ngăn… khiến cả tầng hai chật kín như nêm.
Trần Ánh Trừng thừa cơ, sờ lên mặt nam nhân, tìm kiếm kỹ càng, cuối cùng phát hiện một chỗ hở.
Bất ngờ, nàng giật mạnh một cái, một chiếc mặt nạ rớt khỏi mặt nam nhân, bị nàng cầm trong tay.
Trần Ánh Trừng la lên sợ hãi:
“Đại ca! Mặt hắn rớt ra rồi!!”
Cả quán lập tức im bặt, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía người đang bị hai đứa nhỏ quấn lấy — Xa Chí.
“Thành… thành chủ?”
Một giọng nói run run vang lên, lập tức làm nổ tung không khí trong quán.
“Là Thành chủ Xa?!”
“Đại nhân, là đại nhân đúng không?!”
“Là ngài ấy! Trong nhà ta có tranh chân dung thành chủ, nhất định là ngài ấy!”
“Thành chủ ——”
“Thành chủ đã trở lại!”
Trần Ánh Trừng một tay cầm mặt nạ, một tay kéo Tiểu Tước, vừa nức nở vừa nhào vào lòng Trần Chính Thác:
“Đại ca, hắn đáng sợ lắm, mặt hắn biết đổi màu!!”
Trần Chính Thác lúc này còn đang sững người, tay theo bản năng vỗ lưng muội muội, rồi cung kính hành lễ với Xa Chí:
“Trần gia Trần Chính Thác, bái kiến thành chủ đại nhân.”
Trong quán im lặng một nhịp, rồi tất cả đồng loạt hành lễ:
“Bái kiến thành chủ đại nhân, cung nghênh thành chủ!”
“Chư vị, không cần câu thúc.”
Xa Chí phất tay, đúng chuẩn dáng vẻ thành chủ, nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng mắng thầm.
Hắn ra ngoài du lịch vài năm là để đột phá cảnh giới Nguyên Anh, nhưng không có tiến triển gì, đành lặng lẽ quay về.
Hắn cũng vì lo dân chúng kỳ vọng quá cao nên không dám về thẳng Thanh Bảo Tư, chỉ trốn trong linh thú quán làm “rùa rút đầu,” chờ cơ hội xuất hiện lại trong mắt công chúng.
Nhưng hắn tự làm khổ mình, không chịu quay về thành chủ phủ trốn cho yên, lại nhất định muốn trải nghiệm cuộc sống thường dân… Giờ thì hay rồi, muốn trốn cũng trốn không được.
Mặt bị bóc ra trước mặt bao người, Xa Chí chỉ còn biết giữ nguyên nụ cười cứng đờ trên môi.
Hắn cúi đầu nhìn Trần Ánh Trừng. Mọi người đang cúi đầu hành lễ, chẳng ai để ý đến cô bé vừa gây chuyện, đang nghịch chiếc mặt nạ của hắn, và cậu nhóc vừa cắn hắn. Tiểu Tước làm bộ nghiêm túc, nhưng lại mấp máy môi ra hiệu khẩu hình:
“Đừng giận.”
Nhớ lại cảm giác đôi bàn tay nhỏ kia lục lọi trên mặt hắn như đang tìm đồ, Xa Chí nghiến răng ken két.
Hắn hình như vừa bị tiểu nha đầu kia bày một vố lớn!
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
3 ngày