Danh sách chương

Chương 1:

23/04/2025

Chương 2 (1)

23/04/2025

Chương 2.2:

23/04/2025

Chương 2.3:

23/04/2025

Chương 3.1:

23/04/2025

Chương 3.2:

23/04/2025

Chương 4.1:

23/04/2025

Chương 4.2:

23/04/2025

Chương 5.1:

23/04/2025

Chương 5.2:

23/04/2025

Chương 6.1:

23/04/2025

Chương 6.2:

23/04/2025

Chương 7.1:

23/04/2025

Chương 7.2:

23/04/2025

Chương 8.1: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.2: Tiểu Tước

23/04/2025

Chương 8.3:

23/04/2025

Chương 8.4:

23/04/2025

Chương 9.1:

23/04/2025

Chương 9.2:

23/04/2025

Chương 9.3:

23/04/2025

Chương 10.1:

24/04/2025

Chương 10.2:

24/04/2025

Chương 10.3:

24/04/2025

Chương 10.4:

24/04/2025

Chương 11.1:

24/04/2025

Chương 11.2:

24/04/2025

Chương 11.3:

24/04/2025

Chương 12.1: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 12.2: Linh Thú Quán

24/04/2025

Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí

24/04/2025

Chương 14.1: Không muốn!

24/04/2025

Chương 14.2: Không muốn

24/04/2025

Chương 14.3: Không muốn bái sư

24/04/2025

Chương 15.1: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.2: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 15.3: Nhận cả hai

24/04/2025

Chương 16.1: Chín năm sau

25/04/2025

Chương 16.2:

26/04/2025

Chương 16.3: Chín năm sau

26/04/2025

Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện

26/04/2025

Chương 17.1: Đèn hoa sen

26/04/2025

Chương 17.2:

26/04/2025

Chương 17.3:

26/04/2025

Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu

26/04/2025

Chương 18.2:

26/04/2025

Chương 18.3:

27/04/2025

Chương 18.4: Đừng có đùa!

27/04/2025

Cả nhà vai ác nhưng thích làm cá mặn

Chương 10.4:

Chương trước

Chương sau

Dọc đường đi, mãi cho đến khi Trần Ánh Trừng tiến đến gần thư phòng của Trần Nguyên Phúc, nàng vẫn không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn, chỉ chăm chăm bước về phía trước. Cũng bởi vậy mà nàng không hay biết, giữa chừng đã có thêm một người nữa lặng lẽ nhập cuộc — Lãnh Thành Quang.

Hắn đột ngột từ phòng khách bước ra, nhìn thấy Trần Ánh Trừng một mình trong đêm trăng, liền lặng lẽ bám theo phía sau.

Tiểu Tước không rõ ý định của hắn là gì. Nhìn thấy hắn khoanh tay, giữ một khoảng cách không gần không xa đi sau nàng, Tiểu Tước cứ tưởng hắn cũng giống mình, đang lo lắng cho Trần Ánh Trừng. Nhưng cảm giác trong lòng như bị lớp vải dầu chặt kín, ngột ngạt khó thở.

Hắn chậm lại bước chân, vốn định quay đầu bỏ đi, thì thấy Lãnh Thành Quang bất ngờ cúi người nhặt mấy viên đá, giơ tay nhắm thẳng về phía Trần Ánh Trừng đang đứng trước cửa sổ thư phòng.

Hắn muốn làm gì vậy?!

Tim Tiểu Tước thắt lại, vội vã bước nhanh lên định ngăn cản, nhưng Lãnh Thành Quang lại chẳng có hành động tiếp theo nào. Hắn chỉ đứng đó trong hành lang, tay vẫn cầm viên đá, lặng lẽ quan sát Trần Ánh Trừng.

Ánh sáng từ thư phòng rọi lên khuôn mặt hắn, nửa sáng nửa tối, thần sắc khó đoán.

Tiểu Tước chẳng hiểu rốt cuộc hắn định làm gì, nhưng bản năng lại cảm thấy có điều gì đó rất nguy hiểm. Tuy nhiên, với thân phận của mình, nếu tuỳ tiện xông tới, e là chỉ mang tội làm phiền khách quý.

Ngay lúc Trần Ánh Trừng ghé mặt vào khung cửa sổ, Tiểu Tước không dám nghĩ nhiều nữa, quay đầu lao như bay trở lại Lan Uyển.

Ban đầu, hắn định đến thư phòng tìm Trần Chính Triệt, nhưng lại tình cờ gặp Trần Chính Thác ngay tại cửa.

Đối phương giữ lấy vai hắn, giọng mang theo trách móc:

“Giữa đêm khuya còn chạy loạn gì vậy?”

“À…” Hắn há miệng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt dài đầy nghiêm nghị kia, nhưng vì đã quá lâu không mở miệng, nhất thời không nhớ cách nói thành lời.

Thần sắc của hắn lộ rõ vẻ hoảng hốt và khả nghi, Trần Chính Thác nhíu mày hỏi:

“Ngươi làm gì mà đến cả người cũng không nhận ra nữa?”

“À… ta… tiểu… tiểu thư!”

Tiểu Tước chỉ tay về hướng thư phòng của Trần Nguyên Phúc, gấp đến mức mồ hôi đổ đầy trán.

“Trừng Trừng?” Trần Chính Thác lập tức hiểu ra, chớp mắt đã lao đi, biến mất trước mặt hắn.

Hắn đến kịp lúc, giúp Trần Ánh Trừng khỏi phải đau đầu nghĩ cớ để biện minh.

Trong khoảng thời gian đó, Tiểu Tước vẫn luôn đợi ở ngoài Lan Uyển. Khi thấy hai người bình an trở về, thần sắc hắn cuối cùng cũng dịu lại.

“Ngươi… biết nói sao?”

So với việc truy tìm ai là người ném đá, Trần Ánh Trừng lại càng kinh ngạc khi phát hiện “chiếc đồng hồ báo thức” nhỏ của nàng — hóa ra không phải là một người câm?

Nàng trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như muốn xuyên thấu cổ họng hắn để kiểm chứng, khiến Tiểu Tước liên tục lùi lại, mím môi lắc đầu.

“Chẳng lẽ là đại ca gạt ta?” Trần Ánh Trừng quay đầu nhìn Trần Chính Thác, rồi lại tiến gần Tiểu Tước, “Không thể nào, đại ca sẽ không lừa ta. Vậy ngươi thật sự biết nói?”

Tiểu Tước bị ép đến sát góc tường, lưng va vào cây ngọc lan, một chiếc túi vải màu đen rơi ra từ tay áo hắn.

“Đây là cái gì vậy?”

Trần Ánh Trừng cúi xuống, còn chưa kịp nhìn kỹ thì Tiểu Tước đã nhanh chóng cúi người nhặt lên, giấu ra sau lưng.

“Ê? Ta đâu có định giành đồ của ngươi…”

Đồ vật gì mà quý giá đến mức ngay cả cho nàng nhìn một cái cũng không được?

Hắn càng giấu, Trần Ánh Trừng lại càng muốn biết. Nàng chống nạnh, định bước tới thì đã bị Trần Chính Thác nhấc cổ áo ngăn lại.

“Trời đã khuya, mau về thôi. Nếu để Cần Nương phát hiện muội không có trong phòng, làm loạn lên đến chỗ nương, xem muội xử lý  việc này thế nào.”

“Dạaa…” Trần Ánh Trừng kéo dài giọng, liếc Tiểu Tước một cái rồi bám lấy cánh tay Trần Chính Thác, tựa đầu lên vai huynh.

“Mai gặp lại nhé.” Nàng vẫy tay với Tiểu Tước, nở nụ cười, “Nếu mai ngươi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để mở miệng, vậy thì để mai rồi nói tiếp.”

Bóng người dưới gốc cây cứng đờ lại, lòng bàn tay siết chặt, cả người dần hòa vào trong thân cây dưới ánh trăng.

Trần Ánh Trừng đang ngáp trên lưng anh trai, định chợp mắt một lát thì Tiểu Tước bất ngờ chạy vụt tới từ phía sau, cố sức nhảy lên, nhét một túi vải mềm chứa vật gì cứng vào tay nàng.

“Ơ?”

Nàng cúi nhìn chiếc túi, vừa ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng Tiểu Tước đã biến mất sau lối rẽ.

Chạy cũng nhanh thật.

Trần Ánh Trừng khẽ cong môi — thần thần bí bí như vậy, thì ra là đang tặng nàng một món quà.

Tại phòng khách.

Lãnh Tương Thất trở về, thì thấy Lãnh Thành Quang đã ngủ say.

Ngọn nến đầu giường sắp tàn lụi. Gió theo bước chân hắn khiến ánh nến lay động, kéo dài bóng hắn trên tường, đổ xuống mặt Lãnh Thành Quang một vùng u tối.

“Thành Quang, con ta.”

Lãnh Tương Thất khẽ khàng cất tiếng, âm điệu như đang ngâm nga đồng dao, nhưng trong ánh mắt lại không có lấy một tia trìu mến — chỉ là một mảnh băng lạnh.

Hài tử trên giường ngủ rất yên bình, hắn vươn ngón trỏ, chọc nhẹ lên má Lãnh Thành Quang, tạo thành một lúm đồng tiền nhỏ xíu.

Lãnh Thành Quang hơi cau mày, môi mấp máy, lẩm bẩm mấy câu nói mớ rồi xoay người quay mặt sang bên khác.

“…”

Lãnh Tương Thất rút tay lại, giấu vào tay áo, cúi người thổi tắt ngọn nến — bóng dáng hắn từ từ chìm vào bóng tối.

Hết Chương 10.4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page