Chương 1:
23/04/2025
Chương 2 (1)
23/04/2025
Chương 2.2:
23/04/2025
Chương 2.3:
23/04/2025
Chương 3.1:
23/04/2025
Chương 3.2:
23/04/2025
Chương 4.1:
23/04/2025
Chương 4.2:
23/04/2025
Chương 5.1:
23/04/2025
Chương 5.2:
23/04/2025
Chương 6.1:
23/04/2025
Chương 6.2:
23/04/2025
Chương 7.1:
23/04/2025
Chương 7.2:
23/04/2025
Chương 8.1: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.2: Tiểu Tước
23/04/2025
Chương 8.3:
23/04/2025
Chương 8.4:
23/04/2025
Chương 9.1:
23/04/2025
Chương 9.2:
23/04/2025
Chương 9.3:
23/04/2025
Chương 10.1:
24/04/2025
Chương 10.2:
24/04/2025
Chương 10.3:
24/04/2025
Chương 10.4:
24/04/2025
Chương 11.1:
24/04/2025
Chương 11.2:
24/04/2025
Chương 11.3:
24/04/2025
Chương 12.1: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 12.2: Linh Thú Quán
24/04/2025
Chương 13.1: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.2: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 13.3: Thành chủ Xa Chí
24/04/2025
Chương 14.1: Không muốn!
24/04/2025
Chương 14.2: Không muốn
24/04/2025
Chương 14.3: Không muốn bái sư
24/04/2025
Chương 15.1: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.2: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 15.3: Nhận cả hai
24/04/2025
Chương 16.1: Chín năm sau
25/04/2025
Chương 16.2:
26/04/2025
Chương 16.3: Chín năm sau
26/04/2025
Chương 16.4: Trúng tuyển vào Vĩnh Cùng thư viện
26/04/2025
Chương 17.1: Đèn hoa sen
26/04/2025
Chương 17.2:
26/04/2025
Chương 17.3:
26/04/2025
Chương 18.1: Ai bảo hắn cứng đầu
26/04/2025
Chương 18.2:
26/04/2025
Chương 18.3:
27/04/2025
Chương 18.4: Đừng có đùa!
27/04/2025
Lúc quay về, Trần Chính Thác định cõng nàng, nhưng vừa xốc lên thì Trần Ánh Trừng suýt nôn, được cõng cũng không thoải mái, cuối cùng đành tự mình chầm chậm đi bộ về.
“Bảo không nghe lời, lần này nhớ đời chưa?”
Từ trước đến nay, Trần Chính Thác luôn cưng chiều muội muội, dù thường bày ra vẻ mặt nghiêm nghị kiểu đại ca, nhưng hiếm khi nghiêm túc như bây giờ. Thấy nàng khó chịu, hắn không nhịn được châm chọc một câu.
Dù gì cũng là đại ca đã giúp nàng giải vây lúc nãy, Trần Ánh Trừng có chút chột dạ, xoa bụng giả vờ ngốc nghếch:
“Đại ca làm sao biết được là muội đi tìm đồ ăn chứ?”
“Còn giả vờ? Thế muội vì sao lại lén vào thư phòng của cha?”
“Muội có lén đâu, chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi mà! Vậy đại ca lại sao biết muội ở đó?”
“Ta đương nhiên biết.” Trần Chính Thác hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ bên ngoài Lan Uyển, từ xa Trần Ánh Trừng đã trông thấy một bóng người trông có vẻ quen quen.
Khi cả hai đến gần, gương mặt của Tiểu Tước hiện rõ dưới ánh trăng. Nhìn thấy Trần Ánh Trừng, cậu khẽ mím môi, vẻ căng thẳng chợt thả lỏng.
“Hôm nay là sinh nhật của muội, muội muốn làm gì thì ta cũng không truy cứu.” Trần Chính Thác ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay nàng, sắc mặt trở nên dịu dàng, “Nhưng muội phải hiểu một điều: vị bá bá trong thư phòng của cha không giống cha mẹ, ca ca hay tỷ tỷ chúng ta. Sau này nếu có ông ta ở đâu, thì muội cố gắng tránh xa, biết chưa?”
Trần Ánh Trừng ngẩn người trong chốc lát, rồi ngây thơ gật đầu.
“Đại ca biết Trừng Trừng của chúng ta là đứa bé thông minh.”
Hắn vươn ngón út ra, ngoắc tay với nàng, “Chuyện như hôm nay không được xảy ra lần nữa đâu, nhìn muội xem, đến cả tiểu người câm cũng bị muội ép phải mở miệng nói rồi.”
Trần Ánh Trừng: “?”
Lần này nàng không phải đang giả vờ ngây thơ trẻ con, mà là thật sự đầy vẻ khó hiểu trong mắt.
Trần Chính Thác bật cười, liếc nhìn Tiểu Tước cách đó không xa, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, “Thằng nhóc này diễn cũng giỏi thật, hơn nửa tháng rồi, vậy mà không hé răng lấy một lời.”
Trần Ánh Trừng: “A?”
Nửa canh giờ trước, Tiểu Tước đã lén chuồn ra từ hậu viện, loanh quanh một vòng trước cổng viện, rồi lại vòng vèo trở về, ngồi xổm dưới gốc ngọc lan trước Lan Uyển, đờ đẫn nhìn về phía Đào Uyển.
Trong tay cậu nắm chặt một cái túi vải màu đen, loại vải rất bình thường, không có hoa văn gì đặc biệt, để trong bóng tối thì chẳng ai chú ý tới.
Bên trong là món quà cậu chuẩn bị cho Trần Ánh Trừng — dùng tiền tiêu vặt để dành bấy lâu, lén mua từ tay người hầu một chiếc vòng tay bằng gỗ đào.
Chiếc vòng rất đơn giản, mộc mạc đến mức chẳng ai buồn liếc mắt. Tay nghề cũng không thể gọi là tinh xảo, lúc mới cầm còn hơi thô ráp. Tiểu Tước đã mài giũa cả buổi trưa, làm cho nó nhẵn bóng, chỉ đến khi chắc chắn nó sẽ không làm xước làn da mềm mại của Trần Ánh Trừng mới cất vào túi.
Ban đầu cậu vốn không định tặng món này, nghĩ rằng Trần Ánh Trừng chắc chắn sẽ chê, nhưng hôm nay thấy nàng thu nhận cả “con cún xấu xí” mà Lãnh Thành Quang tặng, trong lòng Tiểu Tước lại nhen nhóm lên một chút hy vọng.
Nhưng khi vừa bước tới trước Đào Uyển, lại bắt đầu thấy sợ.
Dù “con búp bê xấu” của Lãnh Thành Quang có xấu đến đâu, thì túi gấm đựng nó là lụa thêu kim tuyến, người tặng cũng là khách quý.
Còn vòng tay của cậu… ném bên vệ đường cũng chẳng ai buồn nhặt.
Nghĩ đến đây, cậu như một kẻ trộm vội vàng rút lui, vừa thấy xấu hổ, lại vừa tự trách bản thân vì đã có suy nghĩ “vượt giới hạn”.
Thế nhưng lúc này, bản thân hắn cũng chẳng thể lý giải được những cảm xúc rối ren đang cuộn trào trong lòng gọi là gì, chỉ muốn trốn vào một góc tối, mong sao không ai phát hiện ra hắn từng xuất hiện ở đây.
Tiểu Tước dán người sát tường, ẩn mình dưới tán cây trong bóng tối, nhưng trong khoé mắt lại vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Dưới ánh trăng, Trần Ánh Trừng bước nhanh về phía trước, không có thị nữ đi cùng, dáo dác nhìn quanh, bộ dạng trông cực kỳ khả nghi.
Tiểu Tước cứ ngỡ mình nhìn nhầm, chớp chớp mắt nhìn kỹ, thấy nàng đang tiến về phía Mai Uyển.
Tiểu thư đang mộng du sao?
Lúc mới đến đây, hắn từng nghe nói Trần Ánh Trừng đôi khi sẽ mộng du, thậm chí còn từng lạc đường ra đến hồ nước.
Nhưng người mộng du thì làm sao có thể bước đi nhanh nhẹn như vậy, còn biết né tránh người hầu qua lại?
Nhận ra điều gì đó không ổn, sau một hồi giằng co nội tâm, Tiểu Tước rón rén bám theo.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Thuhien10
Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha
3 ngày