Danh sách chương

“Nhị thiếu gia, hôm nay tiểu thư ở Thẩm gia bị ủy khuất gì sao?”

Hắn bất ngờ hỏi, Trần Chính Triệt sửng sốt, vội lắc đầu: “Không có đâu, Thẩm gia ai dám làm tiểu muội của ta chịu ấm ức.”

“Vậy tại sao tiểu thư lại khóc?”

“……”

Chuyện này thật sự khó mà nói rõ — tất cả đều do cái miệng ba hoa của hắn, đã lỡ nói ra chuyện hang đá.

Tên nhóc đó cố ý giấu Trừng Trừng, nếu để hắn biết chuyện nàng biết rồi, thì tối nay hắn chắc chắn cũng mất ngủ luôn.

Người ta không thể nói sai hai lần trong một ngày được chứ?

Trần Chính Triệt đảo mắt một vòng, vỗ vai Tiểu Tước: “Chuyện của con gái, ngươi đừng hỏi làm gì.”

“……”

Vai Tiểu Tước khẽ run, rồi nhanh chóng rũ xuống.

Khó trách tiểu thư không muốn nói cho hắn biết, thì ra là vì những chuyện như vậy.

Quả thật, hắn cũng không có tư cách để hỏi.

Trần Chính Triệt nói dối vì thiện ý, nhưng hắn không biết rằng chính vì lời nói dối “thiện ý” ấy, mà Tiểu Tước rốt cuộc đã trằn trọc suốt cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, Trần Ánh Trừng nhìn thẳng vào quầng thâm mắt của hắn, rồi chuẩn bị đi gặp Thẩm Hoán.

Sau này là đại hôn của Thẩm Hoán, Trần Ánh Trừng sẽ không có mặt, cho nên hôm nay thế nào cũng phải đi lộ diện một chút, tránh để đối phương sau lưng nói nàng không biết phép tắc, vô lễ vô giáo.

Dù Trần Ánh Trừng cố tình kể lại những chuyện phong lưu của vị hôn phu Thẩm Hoán, khiến trong lòng Thẩm Hoán nảy sinh nghi ngờ, nhưng hôn lễ vẫn diễn ra đúng như dự định.

Với tình hình hiện tại của Thẩm gia, có thể kết thân với Trâu gia đã là một cơ hội quý giá. Dù Thẩm Hoán không đồng ý, cha nàng cũng sẽ buộc nàng bước lên kiệu hoa.

Huống chi, Thẩm Hoán vốn cũng sẵn lòng. Trâu gia thiếu gia có phong lưu thành tánh thì đã sao? Chỉ cần nàng trở thành thiếu phu nhân Trâu gia, có được danh xưng đó, mọi thứ khác đều không quan trọng.

Hai người họ vốn chẳng phải cưới nhau vì tình yêu, cho nên cũng chẳng ai bị tổn thương.

Thẩm Hoán đang ở Thẩm phủ thử áo cưới, bộ hỷ phục này do Trâu gia bỏ tiền đặt may, tìm đến thêu phường tốt nhất ở Thanh Bảo Thành, mất vài ngày gấp rút mới hoàn thành.

“Muội muội!”

Vừa thấy Trần Ánh Trừng tới gần, nàng liền vui vẻ kéo tay muội, xoay một vòng khoe hỷ phục trên người, mũ phượng trên đầu và đôi vòng ngọc song ngư nơi cổ tay.

Đôi vòng ngọc cá đó vô cùng quý giá, là bảo vật gia truyền của Thẩm gia, được tặng riêng cho nàng làm của hồi môn.

Ngày trước khi Thẩm Tịnh gả cho Trần Nguyên Phúc, bên nhà mẹ đẻ không một ai đến dự, là Cần Nương Mộng Cô đưa nàng lên kiệu hoa, của hồi môn cũng là do các bằng hữu gom góp mà có.

Vậy mà giờ đây, bảo vật quý giá ấy lại xuất hiện trên cổ tay Thẩm Hoán — quả thật khiến người ta phải bật cười.

“Đây là gia gia tặng ta đó.” Thấy Trần Ánh Trừng đang nhìn chằm chằm, Thẩm Hoán liền đưa tay giơ ngọc hoàn lên khoe, “Đẹp không?”

“Đẹp thật.” Trần Ánh Trừng mỉm cười, ánh mắt lướt lên áo cưới, dừng lại nơi những đường thêu chỉ vàng uyên ương, “Biểu tỷ, bộ hỷ phục này nhìn giống như là bút tích của Chức Nữ Các.”

“Đúng vậy, muội thật tinh mắt.” Thẩm Hoán vuốt ve đường thêu chỉ vàng, cười nói, “Trâu công tử đặc biệt đặt làm cho ta, nghe nói chỉ riêng thời gian làm cũng mất ba tháng. Vải vóc thì dùng Nguyệt Hiện Thảo – loại thảo dược quý hiếm vừa được thu hoạch ở biên thùy. Làm một chiếc áo cưới như vậy, tiêu tốn ít nhất cũng ngàn lượng bạc.”

“Ngàn lượng sao?! Quá đắt rồi!” Trần Ánh Trừng che miệng kinh ngạc.

Thẩm Hoán đuôi mày khẽ nhướng lên, đắc ý nói: “Đều là Trâu công tử sắp xếp.”

Trần Ánh Trừng lắc đầu, tiếc nuối nói: “Nếu biểu tỷ nói sớm một chút, ta đã có thể bảo người làm cho tỷ một cái giá chiết khấu rồi.”

Thẩm Hoán khựng lại: “Cái gì cơ?”

“Phần lớn các cửa hàng Bình An đều có mẫu thân ta góp vốn. Chức Nữ Các cũng là cửa hàng nhà ta, chúng ta đều là người một nhà cả, ít nhất cũng có thể giảm vài trăm lượng.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thẩm Hoán cứng đờ, “Gia gia ta thường nói, dì Tịnh quả là người khôn khéo, nhiều mưu lược.”

Trần Ánh Trừng khẽ cười: “Mẫu thân ta đúng là giỏi giang. Hai bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp, chưa từng lấy ai một đồng một cắc.”

Nghe ra được lời mỉa mai đang nhắm vào cha mình — người chỉ biết ăn bám vào gia tộc — nét mặt Thẩm Hoán thoáng chật vật, liền vội chuyển chủ đề: “Nhưng Trâu công tử cũng chẳng bận tâm gì mấy trăm lượng ấy.”

“Trâu công tử hào phóng lắm, mới ở Mãn Hà thả đèn hoa sen đã nói thả là thả.” Trần Ánh Trừng ngẩng mặt ra vẻ ngây thơ, “Chắc lúc đó tỷ thấy ngọt ngào lắm nhỉ.”

Gương mặt Thẩm Hoán đã tối sầm, lạnh lùng gật đầu: “Muội muội nói đúng.”

Trần Ánh Trừng thì lời nào cũng như đâm thẳng vào tim gan, nhưng Thẩm Hoán lại chẳng thể phát tác, chỉ đành nuốt giận vào trong, chẳng buồn mở miệng nữa.

Hết Chương 22.2: Chức Nữ các.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    mình sẽ mở khoá full chương 43 nha

  2. Cấp 1

    Thuhien10

    Truyện hay mà ít người đọc quá

  3. Cấp 1

    Thuhien10

    Xin cho mình 1 tim và 1 đề cử nha

Trả lời

You cannot copy content of this page