Trước mặt Tạ Vân là một chậu lửa, bà ném từng cuốn từng cuốn sổ sách vào lửa.
Nhìn thấy ông ta, bà mỉm cười, nói:
“Chàng đến rồi à, ta đốt xong cả rồi.”
Lục Thừa lập tức trừng lớn mắt:
“Ngươi to gan thật đấy!”
Tạ Vân vẫn cười, đáp lại:
“Đến đây, hưu ta đi.”
Lục Thừa trực tiếp bóp lấy cổ bà, nghiến răng nói:
“Ngươi nghĩ ta không dám sao?”
Tạ Vân lắc đầu, ánh mắt bình thản:
“Chàng có gì mà không dám? Ta đã từng nói với chàng, vì chàng, ta từ bỏ cơ hội về nhà. Chàng nói sẽ đối tốt với ta cả đời, nhưng lại xoay lưng cưới người khác.”
“Chàng quên rồi sao? Ta đã nói, ở quê hương ta, nam nhân không được phép tam thê tứ thiếp. Một khi có tam thê tứ thiếp, nhất định sẽ bị sét đánh…”
Lục Thừa nhíu mày, bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt bà:
“Ngươi dám nguyền rủa ta!”
Tạ Vân bị đánh nghiêng cả đầu, trâm ngọc rối loạn, nhưng bà vẫn lặng lẽ giơ tờ giấy trong tay lên:
“Đây là hưu thư. Dù có ch*ết, ta cũng không muốn xuất hiện trong từ đường nhà họ Lục của các người.”
Lục Thừa cười lạnh:
“Hưu thư? Nực cười! Chỉ có ta mới có quyền hưu ngươi thôi!”
Ông ta lập tức xé nát tờ giấy, trải một tờ khác ra, cầm bút vung mạnh, viết xong hưu thư, ông ta ném thẳng vào người Tạ Vân.
Tạ Vân chậm rãi nhặt lên, lặng lẽ đứng dậy, lấy bút mực, cẩn thận ký tên mình.
Bà rất bình tĩnh, thậm chí còn nói:
“Chàng còn nhớ không, chúng ta đã gặp nhau như thế nào?”
Khi ấy, bà xuyên qua thế giới này, bị hệ thống ràng buộc.
Việc đầu tiên hệ thống giao cho bà chính là cứu người.
Cứu một kẻ lưu dân, và bảo với bà rằng, đó là nam chính mà bà phải chinh phục.
Khi đó, Lục Thừa vô cùng chật vật, ngã trong bùn lầy.
Bà chỉ thấy đôi mắt sáng ngời của ông ta.
Bà cứu ông ta, bất chấp sự phản đối của phụ mẫu mà gả cho ông ta, chỉ để nâng đỡ ông ta.
Về sau, nhà họ Lục từng bước đứng vững trong kinh thành, nhiệm vụ của bà cũng hoàn thành.
Hệ thống hỏi bà:
“Có muốn rời khỏi thế giới này không?”
Khi ấy, bà lắc đầu.
Hiện tại, bà bình thản nói:
“Sổ sách chưa cháy, chúng ở trong mật thất.”
Lục Thừa thoáng ngạc nhiên, ánh mắt ông ta lộ vẻ kinh ngạc.
Đã hơn hai mươi năm.
Hệ thống lại hỏi nàng:
“Có muốn rời khỏi thế giới này không?”
Cuối cùng bà chậm rãi gật đầu:
“Muốn.”
Ngay sau đó, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe môi bà.
10
Ta tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng kỳ lạ, toàn màu trắng.
Bên cạnh có một nữ tử ăn mặc kỳ quặc, trên tay cầm một chiếc bình trông cũng thật lạ, lớn tiếng nói:
“A, cô ấy tỉnh rồi!”
Ngay sau đó, một nữ nhân từ ngoài bước vào, nắm lấy tay ta mà nói:
“A Bình, may mà con không sao!”
Đó là mẫu thân.
Người có một gương mặt giống hệt mẫu thân ta từng biết, nhưng trẻ trung hơn nhiều, chỉ như hai mươi mấy tuổi.
Cổ họng ta khô đau, nữ tử áo trắng bên cạnh nói:
“Không sao rồi, đã có thể xuất viện.”
Mẫu thân liền đáp:
“Đa tạ.”
Rồi người dìu ta bước xuống giường.
Lúc này ta mới nhận ra, y phục trên người mình cũng thật kỳ quái.
Ta hơi ngượng ngùng, khẽ gọi một tiếng “Mẫu thân.”
Người vuốt đầu ta, cười nói:
“Không được đâu, gọi ta là mẫu thân nghe kỳ lắm. Về sau gọi ta là chị Vân đi, ở chỗ riêng thì gọi là mẫu thân.”
Ta nhìn gương mặt trẻ trung không khác gì tuổi ta của người, khẽ gật đầu.
Người liền kéo tay ta:
“Để ta đưa con đi làm hộ khẩu, sau đó, mẫu thân sẽ dẫn con đi chơi.”
Ta vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua lớp cửa kính lớn, chỉ thấy những tòa cao ốc sừng sững nối liền, và vô số cỗ xe kỳ lạ đang chạy trên con đường rộng lớn.
Thì ra… đây chính là thế giới của mẫu thân.
11
Sau khi làm xong hộ khẩu.
Tin tốt là, chẳng bao lâu sau, ta dần dần quen với cuộc sống ở đây.
Tin xấu là, ta bị ràng buộc với một thứ gọi là “hệ thống.”
Lúc này, ta mới hiểu được hệ thống là gì.
Nó có thể nói chuyện trong đầu ta, vang lên giọng nói:
“Kính chào ký chủ. Đã phát hiện vị diện thế giới gốc bị sụp đổ, ký chủ có nguyện ý trở về thế giới gốc để sửa lại cốt truyện, nhằm ngăn chặn việc dung hợp thế giới hay không?”
Ta đầy đầu thắc mắc:
“Dung hợp thế giới là gì?”
Hệ thống kiên nhẫn giải thích:
“Với những vị diện lấy cảm tình làm nền tảng, sau khi ký chủ rời đi thế giới gốc đã sụp đổ, những người có liên quan đến ký chủ tại thế giới gốc có khả năng cũng sẽ xuyên qua đến thế giới mới, buộc ký chủ phải thực hiện việc sửa chữa mạch cảm tình.”
“Vậy nếu không sửa chữa thì sao?”
“Hệ thống sẽ bị sụp đổ hoàn toàn, người xuyên qua sẽ ch*ết.”
Ta bật cười:
“Vậy thì để bọn họ ch*ết đi.”
“Nhưng ký chủ cũng sẽ biến mất cùng với thế giới gốc.”
Ta sững người.
Đúng lúc này, mẫu thân vui vẻ đến tìm ta:
“Đi thôi, ta dẫn con đi mở mang tầm mắt.”
You cannot copy content of this page
Bình luận