Ban đêm, trên con phố dài vắng bóng người, cổng lớn nhà họ Thẩm cao sừng sững, những chiếc lồng đèn đỏ treo cao, chữ hỉ đỏ rực sáng lấp lánh.
Ta biết, giờ tốt này chính là đêm động phòng hoa chúc của Thẩm Tử Mộ và Đoạn Quyên.
Chưa đến giờ hẹn với mẫu thân, ta lạnh đến mức giậm chân, rồi lại xoa tay.
Chẳng biết làm gì, ta nhặt một cái chậu bên đường, lấy những lá thư trong tay làm than mà đốt.
Dĩ nhiên, không thể đốt hết.
Ta đốt một nửa, giữ lại một nửa.
Những món ngọc trang sức cũng vậy.
Đốt một nửa, giữ lại một nửa.
Ánh lửa chiếu vào mắt ta, ta biết chắc mình lúc này tiều tụy không gì sánh được.
Đột nhiên, ở phía Tây phố, một ngọn lửa lớn bùng lên.
Đó là hướng của Lục phủ.
Cuối cùng ta đứng dậy, khẽ nở một nụ cười, vung tấm lụa trắng trong tay lên xà ngang, nhặt một chiếc sọt bên cạnh làm bệ đứng.
Chân trượt một cái, ta tự treo mình lơ lửng trước cổng nhà họ Thẩm.
7
Ngày hôm sau, cả kinh thành xôn xao như nổ tung.
Thẩm Tử Mộ vừa bị kéo ra khỏi cơn mộng uyên ương, câu đầu tiên nghe được chính là:
“Không hay rồi, công tử! Lục tiểu thư, Lục tiểu thư… treo cổ ngay trước cổng phủ chúng ta!”
Lời người hầu nói chẳng liền mạch, tim Thẩm Tử Mộ chợt hẫng một nhịp:
“Mau dẫn ta qua đó!”
Một đoàn người rầm rộ kéo đến cổng phủ, thấy một nữ tử treo lơ lửng giữa không trung.
Thân hình mảnh mai của nàng đung đưa theo gió…
Thẩm Tử Mộ đột nhiên trợn to mắt, lùi lại một bước.
Người hầu vội vàng cắt dải lụa trắng, cuối cùng đặt thi thể của Lục Bình xuống đất.
Đoạn Quyên khoác một chiếc áo mỏng, từ trong đi ra, vừa nhìn thấy thi thể trên mặt đất ả liền biến sắc, hét lên một tiếng thất kinh.
Ánh mắt Thẩm Tử Mộ lướt qua những thứ rơi rải rác trên mặt đất.
Từng vật từng vật, như thể những ký ức bị lãng quên giờ đây bị người khác nhét lại từng chút một vào đầu hắn.
Hắn bỗng hồi tưởng mọi chuyện.
Hắn và Lục Bình quen nhau từ học đường.
Lục Bình nghịch ngợm, thường xuyên bị tiên sinh phạt đánh vào lòng bàn tay.
Còn hắn ngoan ngoãn, lễ độ, chưa từng bị trách mắng.
Một ngày nọ, Lục Bình nói muốn dẫn hắn ra ngoài chơi.
Hắn nghĩ chắc nàng định làm trò gì quậy phá trên người mình.
Nhưng nhìn thấy miếng bánh hoa quế nàng chìa ra để “hối lộ”, cùng đôi mắt sáng ngời của nàng, hắn dao động.
Cả hai cùng leo cây, cùng trộm trứng chim.
Cuối cùng, quả nhiên là bị phu tử trừng phạt.
Phu tử rất thích phạt đánh vào lòng bàn tay. Lục Bình sợ đau, luôn khóc thút thít.
Nhưng nàng chẳng hề rút ra bài học.
Thậm chí khi thấy hắn cũng bị phạt đánh tay, nàng từ khóc chuyển sang cười, chỉ tay vào hắn mà cười lớn:
“Hóa ra không phải học trò ngoan đâu nhé!”
Hắn đỏ mặt, nhưng không phải vì xấu hổ, mà vì trong tiếng cười lanh lảnh của nàng, hắn thoáng mất hồn một khắc.
Nữ tử tinh nghịch này cuối cùng còn chẳng quên bộc lộ bản tính con nhà thương gia, giở trò đòi nợ hắn:
“Hôm nay ngươi làm ta bị phạt, phải mang gì đó bồi thường!”
Hắn chẳng cãi lại:
“Ngươi muốn gì?”
Lục Bình chẳng chút khách sáo:
“Ngày mai là sinh thần của ta, ngươi phải chuẩn bị lễ vật cho ta. Còn nữa, còn nữa, năm sau, năm sau nữa, mỗi năm đều phải có!”
Thật đúng là miệng sư tử đòi quà.
Nhưng hắn gật đầu:
“Được.”
8
Thẩm Tử Mộ thất thần đến mức Đoạn Quyên gọi cũng chẳng khiến hắn hồi tỉnh.
Cho đến khi hắn đột nhiên đỏ hoe đôi mắt, tự lẩm bẩm:
“Sao có thể thành ra như vậy?”
Nói xong, hắn tự tát mình một cái thật mạnh, tức tối thốt lên:
“Thẩm lang à, Thẩm lang, ngươi đã làm ra những chuyện hồ đồ gì thế này!”
Đoạn Quyên càng thêm sợ hãi.
Đúng vậy, là sợ hãi.
Sợ về sau mình khó có chỗ đứng trong kinh thành, sợ địa vị của mình trong lòng Thẩm Tử Mộ bị lung lay…
Cuối cùng, Thẩm Tử Mộ mang theo thi thể của Lục Bình, đến Lục phủ.
Giữa ánh mắt chú mục của người kinh thành, hắn cởi bỏ áo ngoài, lưng trần đeo cành roi gai.
Nhưng khi đến Lục phủ, hắn mới phát hiện cả phủ đã được phủ kín trong vải trắng tang tóc.
Trong bầu không khí tĩnh lặng như ch*ết, từ cổng phủ, một lão nhân run rẩy bước ra.
Thì ra là Lục lão gia.
Chỉ một ngày ngắn ngủi không gặp, mái tóc ông đã bạc trắng, thần sắc tiều tụy vô cùng.
Nhất là khi ông nhìn thấy thi thể của Lục Bình, cả người ông ngã quỵ xuống đất.
Thẩm Tử Mộ vội vàng chạy tới đỡ, nhưng chỉ thấy ánh mắt đục ngầu của lão nhân ngước lên trời, thất thần mà nói:
“Vân Nương, Vân Nương, sao nàng lại tuyệt tình đến vậy…”
—
Đêm qua tại Lục phủ.
Ma ma làm náo loạn cả lên, khiến cả phủ họ Lục bị đánh thức.
Lục Thừa vừa nghe thấy là chuyện của Tạ Vân, lập tức nổi trận lôi đình:
“Nàng ta coi đây là nhà mình sao? Hiện giờ cái nhà này là của ta! Ta làm chủ! Nàng không về được, thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ta thôi!”
Nói rồi, ông ta giận dữ đi tìm, cuối cùng tìm thấy Tạ Vân ở phòng sổ sách.
You cannot copy content of this page
Bình luận