Cả Nhà Ta Cùng Xuyên

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Ta nhớ rất rõ, hôm ấy mẫu thân cãi nhau với Mạc Nương một trận, sau đó tức giận bỏ đi, ôm ta thủ thỉ:

 

“Bọn họ không hiểu được đâu. Ta đã đọc đến hồi kết, dù Lục Thừa thay đổi, nhưng những chuyện khác sẽ không đổi.”

 

“Cuối cùng tiểu công tử nhà họ Tống sẽ bị cơn sốt cao làm bỏng não, thành kẻ ngốc.”

 

Nhưng Mạc Nương lại chẳng hay biết.

 

Thậm chí bà ta còn làm ầm ĩ trước mặt phụ thân.

 

Khoảng thời gian đó, mẫu thân và phụ thân cãi nhau nhiều nhất. 

 

Suốt nửa năm, phụ thân không bước vào viện của mẫu thân.

 

Dẫu có gặp, ông cũng chỉ nói một câu:

 

“Chuyện thần quỷ vớ vẩn, ta thấy nàng điên thật rồi!”

 

Cuối cùng không rõ vì sao, quyền quản gia của mẫu thân bị chuyển giao cho Nhị phòng.

 

Mẫu thân đến lý luận, phụ thân lại bảo:

 

“Vân Nương, sao chuyện nhỏ nhặt cũng phải so đo?”

 

Mỗi lần mẫu thân tức giận là người oán trách:

 

“Sớm biết thế, ta đã về nhà rồi! Đâu cần chịu nhục nhã thế này!”

 

Phụ thân chỉ cười lạnh:

 

“Sớm biết, sớm biết! Nhưng chẳng phải nàng vẫn không về sao? Đã ở đây, thì phải tuân thủ quy củ ở đây, ta mới là người định đoạt!”

 

Hóa ra ông biết rõ mẫu thân không thể rời đi.

 

Thành thử cả kinh thành đều cười chê mẫu thân không có chí khí, bị thiếp thất lấn át.

 

Nhưng chẳng bao lâu nữa, họ sẽ cười thêm cả ta.

 

3

 

Kiệu hoa của ta và kiệu hoa của Đoạn Thị đụng nhau.

 

Từ đó, việc ai vào cửa trước trở thành một vấn đề.

 

Theo lẽ thường, vấn đề này vốn chẳng nên là vấn đề. 

 

Vì rốt cuộc, ta mới là thê tử của Thẩm Tử Mộ, được ba thư sáu lễ nghênh cưới, cả kinh thành ai ai cũng biết.

 

Nhưng Thẩm Tử Mộ lại không muốn như vậy.

 

Trước mặt bao nhiêu người, hắn cúi mình hạ giọng, khẩn cầu ta:

 

“A Bình, ta không thể phụ lòng nàng ấy.”

 

Sau đó, hắn thì thầm an ủi ta:

 

“Yên tâm, trong lòng ta, nàng mãi mãi là thê tử duy nhất. Cho nên… hãy để nàng ấy vào trước đi.”

 

Không phụ nàng ấy, vậy có phụ ta không?

 

Trong lòng ngươi, ta còn có thể tồn tại bao lâu? Ai biết chừng nào sẽ lại có một Đoạn Thị khác xuất hiện?

 

Nỗi xót xa dâng tràn trong lòng ta, cũng may nhờ có khăn trùm đầu che khuất, những giọt nước mắt rơi xuống không ai nhìn thấy.

 

Ngay khoảnh khắc này, đáng lẽ ta nên vén khăn trùm lên, quay lưng bỏ đi ngay lập tức.

 

Nhưng ta không cam tâm.

 

Thẩm Tử Mộ là thanh mai trúc mã của ta.

 

Ta và hắn quen biết từ khi mười ba tuổi, cùng nhau học hành, từng trêu đùa cãi cọ. 

 

Ta từng viết thư tình cho hắn, cũng từng thề non hẹn biển cùng hắn cả đời không đổi thay.

 

Ta không tin một nữ nhân chỉ có một đêm mưa gió có thể cướp hắn khỏi tay ta.

 

Nhưng hôm nay, dường như ta đã hiểu ra điều gì.

 

Cũng đã quyết định xong.

 

Sau khi vào cửa, lá thư hòa ly sẽ là chút thể diện cuối cùng ta dành cho hắn.

 

Nhưng ta tuyệt đối không ngờ, mẫu thân lại lặng lẽ theo sau kiệu hoa đến đây.

 

Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mẫu thân lớn tiếng mắng:

 

“Thẩm Tử Mộ, ngươi còn xứng làm nam nhân sao?”

 

Khi ta còn đang sững sờ, người đã xốc màn kiệu của ta lên, giật khăn trùm đầu của ta xuống, kéo tay ta ra ngoài.

 

Người tiếp tục chỉ tay vào Thẩm Tử Mộ, quát lớn:

 

“Thích sống với tiểu thiếp thì cứ sống với tiểu thiếp của ngươi! A Bình của chúng ta còn lâu mới thèm để mắt đến ngươi!”

 

“Hôn sự này, chúng ta không kết nữa!”

 

“A Bình, về nhà thôi!”

 

Mẫu thân nắm tay ta, kéo thẳng về Lục phủ.

 

Trên đường đi, người vừa bước vừa mắng.

 

Có người mắng Thẩm Tử Mộ không phải là người cùng mẫu thân, cũng có kẻ che miệng cười trộm.

 

Lại có người nửa đùa nửa thật nói:

 

“Vân Nương, cuối cùng nữ nhân của ngươi cũng giống hệt ngươi. Ha ha.”

 

Nhưng mẫu thân chẳng hề để tâm.

 

4

 

Nhưng khi trở về Lục phủ, chính sảnh đã có một đám người tụ tập.

 

Có Nhị di nương, Tam di nương, có cả muội muội và tiểu đệ.

 

Dưới ánh mắt của mọi người, hoặc nói đúng hơn là ánh mắt hả hê như xem kịch, phụ thân bỗng lớn tiếng quát:

 

“Quỳ xuống!”

 

Mẫu thân trợn to mắt, dường như không tin nổi:

 

“Lục Thừa, chàng vừa nói gì?”

 

Ai ngờ Lục Thừa ném mạnh chén trà xuống đất, câu đầu tiên thốt ra lại là:

 

“Thật mất hết thể diện! Nàng nhìn lại mình và nữ nhân của nàng xem, thật mất hết thể diện!”

 

Nhị phòng đứng bên lập tức buông lời mỉa mai:

 

“Dẫu có muốn từ hôn, cũng đâu có chuyện tân nương tự đi bộ về nhà. Còn nữa, tân nương xuất giá, người nương gia theo sau, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?”

 

Mẫu thân thực sự nổi giận, bà ngẩng cao đầu chỉ vào bà ta, mắng:

 

“Đồ cổ hủ!”

 

“Lục Thừa, nàng là nữ nhi của chàng, chàng đành lòng nhìn con mình chịu ủy khuất sao?”

 

Ánh mắt phụ thân thoáng động.

 

Tam phòng lập tức chen vào:

 

“Tỷ tỷ nói vậy cũng đúng, nhưng nhà chúng ta cũng có quy củ của mình. Hôm nay tỷ làm như vậy, mặt mũi của Lục phủ chúng ta biết để vào đâu?”

 

Mẫu thân cao giọng đáp:

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page