Cả Nhà Ta Cùng Xuyên

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Nghe mẫu thân nói, người vốn không thuộc về thế giới này. 

 

Nhiệm vụ lớn nhất của người là chiếm được trái tim của phụ thân ta, rồi sinh hạ ta. 

 

Nhưng tiếc thay, cuối cùng phụ thân lại nạp bốn phòng thiếp, đem lòng yêu kẻ khác.

 

Sau này, đến lượt ta xuất giá, ngày đầu tiên thành thân, phu quân liền cưới bình thê. 

 

Hắn lại bảo:

 

“A Bình, ta không thể phụ lòng nàng ấy.”

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta và mẫu thân trở thành trò cười của cả kinh thành. 

 

Cho đến một ngày, mẫu thân cầm tay ta, hân hoan nói:

 

“Đủ rồi, đủ rồi!”

 

“Đủ gì ạ?”

 

Người mỉm cười đáp:

 

“Đủ điểm rồi. Hệ thống bảo, chỉ cần chúng ta ch*ết một lần, là có thể trở về thế giới thực!”

 

“Được, vậy chúng ta cùng ch*ết.”

 

1

 

Trước ngày xuất giá, mẫu thân rơi lệ, miệng không ngừng lẩm bẩm:

 

“Vì phụ thân con, cuối cùng ta đã từ bỏ cơ hội trở về nhà. Chỉ mong con gả cho Tử Mộ sẽ được hạnh phúc.”

 

Ta không hiểu lời của mẫu thân. 

 

Nhưng qua mười tám năm nghe người kể lể, ta cũng có thể đoán ra đôi phần. 

 

Mẫu thân không thuộc về thế giới này. 

 

Người vốn dĩ có thể trở về, nhưng vì phụ thân mà ở lại nơi đây.

 

Thế nhưng, phụ thân phụ bạc người. 

 

Khi ta vừa tròn mười tuổi, ông đã lần lượt nạp thiếp. 

 

Tính đến năm nay, bốn vị thiếp đã có chỗ đứng ổn định.

 

Mẫu thân thường sầu muộn, nhưng thân là một phụ nhân đoan trang, nhu mì, người không thể tranh giành với tiểu thiếp, càng không thể so đo chuyện nhỏ nhặt. 

 

Bao nhiêu oán hận đành nén lại trong lòng, chỉ mong ta có thể tìm được một lang quân như ý, đừng như phụ thân, lòng dạ ba hoa hai ý.

 

Vì vậy, ta tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng gặp được Thẩm Tử Mộ, một tài tử nổi danh kinh thành.

 

Thẩm Tử Mộ xuất thân từ thế gia thư hương, vừa nhã nhặn ôn hòa, lại nổi tiếng giữ mình trong sạch. 

 

Mẫu thân thẩm tra kỹ lưỡng, soi xét mọi điều, cuối cùng mới đồng ý gả ta cho hắn. 

 

Người còn lo toan mọi việc, chọn ngày mai làm ngày đại hỷ.

 

Nhưng có một điều ta quên nói với người.

 

Vị nữ tế mà người xem trọng, cuối cùng lại khiến người thất vọng.

 

Chỉ tối hôm qua, Thẩm Tử Mộ kéo tay một nữ tử, đến trước phòng ta. 

 

Mắt hắn đỏ hoe, quỳ xuống đất, nói với ta:

 

“A Bình, là ta đã phụ nàng, là ta hồ đồ…”

 

Ta lặng lẽ nhìn họ.

 

Cho đến khi Thẩm Tử Mộ nói tiếp:

 

 “A Di là nữ tử lương thiện, ta không thể để nàng làm thiếp, nên nhất định phải cho nàng một danh phận chính đáng.”

 

“Ngày mai, ta sẽ cưới nàng ấy vào cửa, làm bình thê.”

 

2

 

Mẫu thân lo lắng ta ở phu gia (nhà chồng) chịu thiệt thòi, trước lúc ta lên kiệu hoa, người nhét vào tay ta một hộp gấm nặng trĩu.

 

“Trong này là tiền tích cóp bao năm của ta, còn có mấy tấm địa khế đổi từ sính lễ.”

 

“Chúng ta không dựa dẫm vào phu gia. Sau này, con có thể dùng số tiền này để buôn bán. Dẫu có ngày chia gia tài, con cũng không phải lo lắng.”

 

Nhưng ta nhớ rõ, của hồi môn của mẫu thân đã chẳng còn từ mấy chục năm trước, tất thảy đều bị bán đi để phụ thân làm ăn.

 

Số tiền gọi là tích góp này, hẳn là từ cửa tiệm mà mẫu thân đã tự tay gầy dựng, nhưng lợi nhuận đều dồn vào sổ sách của phụ thân, dùng để lo liệu chi phí trong phủ.

 

Có lẽ, đây chính là số tiền người từng nói sẽ dành dụm để mang về nhà.

 

Hộp gấm trong tay ta như nặng ngàn cân, ta vừa định mở miệng từ chối, thì chợt nghe thấy tiếng cười the thé vang lên:

 

“Phụ thân, người xem Đại nương thiên vị thế nào, chỉ là xuất giá thôi mà dám lén cho nàng ta bao nhiêu thứ tốt!”

 

Ngoảnh đầu nhìn, hóa ra là tiểu nữ của Nhị phòng, đang đứng đó cùng phụ thân.

 

Ánh mắt phụ thân dừng lại rất lâu trên tay ta, cuối cùng nghiêm giọng trách mắng:

 

“Vân Nương, nàng làm gì vậy, để hài tử nhìn thấy rồi sẽ nghĩ thế nào? Chẳng phải ta đã nói bao lần rồi sao? Làm người phải độ lượng, phải công bằng!”

 

Nụ cười của mẫu thân thoáng khựng lại, nhưng người vẫn giữ vẻ đoan trang, đáp:

 

“Ngày sau Tiểu Tiểu xuất giá, ta cũng sẽ không thiếu phần của nó.”

 

“Không cần đâu.”

 

Một giọng nói chua ngoa khác vang lên:

 

“Tiểu Tiểu của chúng ta sao có thể so với tỷ tỷ được. Tỷ tỷ không để chuyện hôn sự của nàng bị kéo dài, thì muội muội đã là cảm kích lắm rồi.”

 

Có lẽ lời này quá khó nghe, nên phụ thân Lục Thừa liền cắt lời bà ta:

 

“Mạc Nương, không được nói bậy!”

 

Nhưng Mạc Nương chẳng để tâm, lại cười bảo:

 

“Thiếp đâu có nói sai. Lão gia đừng quên, vì sao năm trước hôn sự của Tiểu Tiểu lại đổ bể.”

 

Thì ra là chuyện hai năm trước, hôn sự giữa nhà họ Lục và nhà họ Tống.

 

Mạc Nương nhắm trúng cành cao nhà họ Tống, nghĩ đủ mọi cách lấy lòng Tống phu nhân, mới định được hôn sự giữa Tiểu Tiểu và tiểu công tử nhà họ.

 

Chỉ là mẫu thân kiên quyết không đồng ý.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page