Nhưng ai ngờ cái tên này bám còn chặt hơn cao dán chó dính, bám dai khủng khiếp.
Vừa ra đến cửa nhà hàng, hắn ta đã chụp lấy tay tôi, kéo một cái khiến tôi đau điếng, cơn đau từ cánh tay lan đến tận thái dương vì gió lạnh thổi vù vù.
“Giờ cô định để tôi một mình về nhà lúc này à?”
Bạn thân tôi tiến lên một bước, ánh mắt sắc lẹm: “Cút. Mày dám bước thêm một bước nữa thử xem?”
Giữa phố xá đông người, tôi giữ chặt cô ấy, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Anh là cao dán chó à? Việc anh có về nhà hay không liên quan gì đến tôi?”
Hắn ta nghiến răng, trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu mới mở miệng, giọng hằn học: “Được thôi. Nhưng tôi phải bắt xe về một mình, cô chuyển cho tôi tiền taxi đi. Còn cả bộ đồ tôi mua để gặp cô hôm nay nữa.”
Nói rồi, hắn ta giơ điện thoại lên trước mặt tôi.
Thật không thể tin nổi. Gã này còn chuẩn bị sẵn cả ảnh chụp hóa đơn, ghép lại thành một bảng rõ ràng rành mạch.
Tôi đúng là được mở mang tam quan lần nữa, chỉ tay vào cái áo khoác trong hóa đơn: “Cái áo khoác này là anh mua từ tháng 6, anh định lừa ai?”
Hắn ta hếch cổ, ra vẻ đắc ý: “Nhưng tôi chưa mặc bao giờ, hôm nay gặp cô mới mặc lần đầu.”
6.
Tôi cười khẩy, liên tục gật đầu “được, được, được”, rồi lấy điện thoại ra, chuyển một lần hết sạch đống tiền hắn ta tính toán.
Tôi không thiếu chút tiền đó, coi như mua sự thanh tịnh, tránh họa.
Tên đàn ông này thật sự khiến tôi ghê tởm từ thể xác đến tâm hồn.
Ngay sau đó, thấy hắn ta cười sảng khoái vì vừa được tiền, vừa cầm điện thoại đầy đắc ý, thì tôi đã xoay người mở cửa chiếc Ferrari của mình.
Hắn ta vừa thấy liền phì cười mỉa mai: “Lại còn mượn Ferrari ra để khoe mẽ à?”
Tôi cũng cười, lấy ra hóa đơn mua xe trả thẳng một lần.
“Xin lỗi, xe này tôi mua đứt.”
Sau đó, mặc kệ vẻ mặt sững sờ, há hốc miệng của hắn ta, tôi nổ máy, phóng xe rời đi như một cơn gió.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi, nào ngờ đang lái xe trên đường thì mẹ gọi điện tới liên tục như phát cuồng.
Bất đắc dĩ, tôi phải tấp xe vào lề để nghe máy.
Vừa bấm nhận cuộc gọi, tiếng mắng chửi liền truyền thẳng ra loa.
“Hứa Thanh Thanh! Con lại bỏ mặc đối tượng xem mắt một mình mà đi à?!”
Tôi đã chuyển tiền taxi cho hắn ta rồi mà?! Sao còn mách lẻo với mẹ tôi?!
“Mẹ à, con với hắn ta thực sự không hợp. Mẹ có biết hắn ta nói gì không? Hắn ta bảo nếu con muốn ở bên hắn ta thì phải mua một căn nhà đứng tên bố mẹ hắn ta!”
Tôi vốn tưởng mẹ nghe đến đây sẽ đứng về phía tôi, ai ngờ bà ấy như bị tẩy não.
“Thì mua cho bố mẹ người ta đi!”
Đây là một căn nhà đó mẹ ơi!
Một căn nhà ở thành phố đất chật người đông này đấy!
Thật sự không hiểu nổi vì sao mẹ lại có thể nói ra những lời như vậy — trong chốc lát, lòng tôi lạnh buốt.
“Người ta đi xem mắt mà còn nhớ đến bố mẹ, chứng tỏ là người có hiếu. Mà con mua nhà cho họ, chắc chắn gia đình họ sẽ càng quý con hơn.”
Nghe mẹ nói mà tôi không kìm được cơn giận.
“Vậy thì sao ạ? Nếu mẹ thích hắn ta đến vậy thì mẹ đi lấy hắn ta đi, mẹ mua nhà cho bố mẹ hắn ta đi!”
“Mẹ buồn cười thật đấy. Số tiền con có bây giờ là tích góp bao nhiêu năm mới được, vậy mà mẹ có thể thoải mái nói con đem ra mua nhà cho người khác?”
“Dù mẹ có dùng tình mẫu tử ra uy với con, thì con cũng sẽ không thay đổi quyết định. Cả đời này con không lấy chồng cũng không sao! Con già rồi vẫn có thể đi quẩy được mà!”
Nói xong, tôi dập máy không chần chừ, trong lòng chỉ thấy một chữ: sướng!
Bao nhiêu năm bị thúc ép kết hôn, đây là lần đầu tiên tôi nói rõ ràng với mẹ như vậy.
Mấy ngày sau đó, mẹ có nói gì, tôi đều làm như không nghe thấy, coi như tiếng gió.
You cannot copy content of this page
Bình luận