Ở chung một không gian với cái loại đàn ông đầu óc chưa phát triển đầy đủ thế này, tôi thật sự thấy đen cả ngày.
Thấy tôi chuẩn bị rời đi, hắn lập tức túm lấy áo tôi, chặn ngay trước mặt.
“Cô định làm gì?”
Tôi đút tay vào túi quần, nhìn gã đàn ông ngu ngốc trước mặt, sắc mặt lạnh tanh: “Anh không não mà còn mù à? Tôi đang đi về đấy.”
“Tôi sẽ mách với dì! Đang ăn uống đàng hoàng, bị tôi nói mấy câu liền giận dỗi bỏ về là sao? Tính khí nhỏ nhen vậy? Đàn bà chanh chua! Cả đời đừng mong lấy chồng!”
Tôi bùng nổ thật sự, gằn từng chữ đáp lại: “Tôi nhỏ nhen?”
“Vậy thì nói cho rõ — từ lúc ăn đến giờ, tôi đã đợi anh đúng một tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó tôi có thể làm được bao nhiêu việc, nhưng tôi lại ở đây đợi anh?”
Gã đàn ông kia hếch cổ lên, vẫn cứng đầu không chịu thua, trừng mắt nhìn tôi: “Thì đó cũng là lỗi của cô!”
“Lỗi của tôi? Anh buồn cười thật đấy. Làm ơn soi lại bản thân trước khi chỉ trích người khác đi, nhìn lại cái mức lương 5.000 của anh đi?”
“Xung quanh tôi đầy người đàn ông kiếm ngang tôi, thậm chí hơn.”
“Còn cái loại như anh — sống bám phụ nữ nghỉ việc để tự thỏa mãn cảm giác ưu việt của bản thân, hưởng lợi vật chất từ vợ — tôi chỉ có thể nói là cạn lời không muốn đánh giá.”
Thế mà hắn vẫn chưa chịu buông ra, đứng chắn ngay cửa, tỏ vẻ mình là “nam chính tổng tài” vậy.
“Đó là tôi đang thử thách cô! Bây giờ còn không chờ nổi tôi, sau này chắc chắn không có kiên nhẫn!”
“Tôi việc gì phải kiên nhẫn với anh? Hả? Đừng có đem mấy cái tam quan lệch lạc của anh áp lên tôi. Tôi đi tìm chồng, không phải đi rước ông nội về thờ! Bây giờ, làm ơn cút khỏi trước mặt tôi được không?”
Đúng lúc đó, cửa bị đẩy mạnh ra — con bạn thân tôi xông vào như một cơn bão, chưa để tên kia kịp phản ứng đã nã pháo thẳng mặt.
“Cô ấy bảo anh cút, anh không nghe thấy à?!”
“Cô là ai?!”
Hắn ta gào lên, tôi thì thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ khoác tay bạn thân.
Cười chết đi được! Hắn ta dẫn bạn gái đến được, còn tôi thì không được đem “người yêu” theo à?
Ngay giây sau, tôi nở một nụ cười nhạt: “Giới thiệu với anh một chút, đây là bạn gái của tôi.”
5.
“CÁI GÌ?!” Gã đàn ông kia như muốn phát điên, chỉ tay vào tôi chửi um lên: “Đm cô có bệnh à?! Hai đứa con gái!! Tôi buồn nôn đến nỗi muốn ói cả bữa tối hôm qua ra rồi! Ghê tởm quá!
“Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, đàn bà gần 30 tuổi rồi còn phải dựa vào xem mắt tìm người yêu, chắc chắn là có vấn đề! Hoặc là tính cách có vấn đề, hoặc là… bên dưới có vấn đề!”
“Xã hội này làm sao lại có thể có loại người ghê tởm như các cô! Hai đứa con gái yêu nhau?! Lãng phí tài nguyên! Không đẻ được con thì coi như vô dụng!”
Tôi hoàn toàn nổi đóa, lập tức vung tay gạt phắt ngón tay đang chỉ vào mặt tôi của hắn ta, rồi tát cho hắn ta một cái thật mạnh.
“Sao? Phụ nữ là tài nguyên à? Hả? Rồi anh còn dám nói tôi ghê tởm?”
“Tôi thấy loại rác rưởi như anh mới là cặn bã xã hội, thứ khiến người khác phải buồn nôn thực sự! Ở đây lải nhải cái gì không biết nhục? Anh nghĩ cái mồm của anh chỉ để nuốt phân à?”
“Anh tưởng tôi không nhận ra hay sao? Cô tóc xoăn lúc nãy rõ ràng là do anh thuê đến làm diễn! Không biết xấu hổ à? Đi xem mắt mà còn thuê người diễn trò.”
Hắn ta bị tôi bóc trần thẳng mặt, sắc mặt xám ngoét, lông mày dựng ngược lên: “Ai cho cô nói chuyện với tôi kiểu đó?! Thật sự là du học sinh về nước đấy à?! Tôi sẽ nói với dì!”
“Chỉ nói mấy câu mà đã không chịu nổi! Đúng là ghê tởm!”
Nực cười thật.
Tôi lập tức đứng dậy, còn bạn thân tôi – người đã tập tán thủ nhiều năm – cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lao tới ấn đầu tên kia xuống bàn, vả liên tục mấy cái như trời giáng.
Hắn ta mắng một câu, cô ấy tát một cái.
Cho đến khi hắn ta thấy cô giơ tay là run cầm cập, không dám động đậy nữa mới buông tha.
You cannot copy content of this page
Bình luận