Danh sách chương

Hắn ta đảo mắt, lộ vẻ khinh thường: “Tôi chỉ nói vậy thôi mà cô đã phản ứng dữ vậy rồi? Lớn tuổi rồi mà sao có mỗi tuổi thôi, khí chất chẳng thấy đâu hết?”

 

Tôi hít sâu một hơi, cảm giác sắp phát nổ đến nơi, đặt dao nĩa xuống, hỏi thẳng: “Vậy lương tháng của anh là bao nhiêu?”

 

Hắn ta cười hề hề, mặt đầy tự tin: “Tôi chỉ có… 5.000.”

 

Cái quái gì cơ?

 

Lương 5.000 một tháng, tôi gấp ba – bốn lần, thế mà còn ngồi đây ba hoa chích chòe, lên giọng dạy dỗ tôi?

 

Nhưng hắn ta hoàn toàn không cảm thấy có gì sai cả, nhún vai đáp tỉnh bơ: “Dù tôi chỉ kiếm 5.000 tệ một tháng, nhưng tôi có nhà, có xe, quan trọng là tôi còn trẻ mà.”

 

“Vừa rồi cô thấy cô gái tóc xoăn đó rồi đấy! Chính là vì mấy điểm mạnh này mà cô ấy mới yêu tôi đó!”

 

Hắn ta còn dám nhắc đến cô tóc xoăn kia nữa?!

 

Và quan trọng hơn — có phải hắn ta đang hiểu lầm nghiêm trọng cái gọi là “trẻ tuổi” không?!

 

Kết quả là đúng thật…

 

Tên này lại tiếp tục lải nhải không dứt.

 

“Tôi mới 27 tuổi, còn cô đã 29 rồi, đúng chuẩn phụ nữ lớn tuổi.”

 

“Nếu sau này sinh con thì cũng thuộc dạng sản phụ cao tuổi rồi đấy. Nói thẳng ra, điều kiện của tôi mà lấy em thì em đang trèo cao đấy nhé.”

 

Hắn ta nói mà mặt mũi đầy vẻ tự tin, ngẩng cao đầu như thể đang ban ơn.

 

Bữa ăn này… tôi không biết hắn ta có nuốt nổi không, nhưng tôi thì nuốt không vô nổi một miếng nào nữa rồi.

 

Dưới bàn, tôi lén lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho mẹ: Muốn đi về.

 

Mẹ tôi vừa nghe thấy tôi định đi, liền phản đối kịch liệt, nói là không được, bắt tôi ở lại thêm chút nữa, đừng vội.

 

Tôi cười khẩy một tiếng, không thèm đáp, mở khung chat WeChat với con bạn thân.

 

4.

 

“Ăn đi.”

 

Sau khi nhắn tin xong cho nhỏ bạn thân, tên đàn ông đối diện vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt khiến tôi đau đầu vô cùng, bèn thẳng thừng cắt ngang màn tẩy não của hắn ta.

 

Bị tôi cắt lời, hắn không hề che giấu mà trắng trợn trợn tròn mắt, sau đó mới dừng lại, chậm rãi lên tiếng: “Cô thấy tôi thế nào?”

 

Thực lòng thì tôi rất muốn đáp: Anh trông rất giống một thằng ngu.

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vài giây, tôi vẫn chọn cách nói cho nhẹ nhàng: “Cũng… tạm được.”

 

Không biết hắn ta hiểu thành cái quái gì, lập tức ngồi thẳng lưng, vuốt tóc một cái, rồi còn nháy mắt với tôi.

 

Tôi buồn nôn đến mức muốn trào hết bữa tối hôm qua ra. 

 

Cả người hắn toát ra cái vibe ông chú lớn tuổi tự cho mình là hotboy cấp ba.

 

Tôi bị cái màn “mồi chài” này làm cho bối rối mất vài giây.

 

Chỉ thấy hắn ta cầm ly rượu vang lên lắc lắc, bộ dáng tự tin không chịu nổi: “Thấy tôi cũng không tệ phải không.”

 

“Cô Hứa, thật ra… tôi thực sự rất yêu cô gái tôi vừa dắt theo ban nãy.”

 

Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác não mình co lại.

 

“Nhưng mà, nếu cô chịu đưa một căn nhà làm của hồi môn, viết tên bố mẹ tôi vào, thì tôi có thể cân nhắc quen với cô.”

 

Đỉnh cao thật sự.

 

Chỉ với hai câu, hắn ta khiến não tôi teo lại hai lần.

 

Tôi tức đến bật cười: “Anh nói tôi mua một căn nhà cho gia đình anh? Viết tên bố mẹ anh vào?”

 

Hắn ta gật đầu, hoàn toàn không nhận ra bản thân đang nói chuyện như một kẻ vô liêm sỉ.

 

“Đúng vậy, nếu cô thực sự muốn nghiêm túc với tôi thì cũng phải đối xử tốt với gia đình tôi. Nếu cô không đối tốt với họ, thì cô không xứng đáng làm phụ nữ.”

 

Tôi đặt dao nĩa xuống, đứng dậy. 

 

Tính theo giờ thì bạn thân tôi sắp tới rồi.

 

“Xin lỗi, vậy anh vẫn nên về bên người anh yêu đi. Tôi không có tiền mua nhà cho anh.”

 

Hắn ta trợn mắt, la lên đầy bất ngờ: “Vậy còn nói là thích tôi?!”

 

“Quả nhiên mồm phụ nữ là thứ lừa người nhất! Kêu bỏ tí tiền thôi mà đã lật mặt như lật bánh tráng rồi! Vừa nãy tôi chỉ giả vờ nói là có người yêu thôi, thế mà cô đã như vậy rồi!”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page