Buổi Xem Mắt Kỳ Quái 

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Phòng bao cao cấp nhất?

 

Phòng đó ăn một bữa hết hơn mười nghìn tệ, bay sạch nửa tháng lương của tôi, mà hắn ta còn mơ tưởng đến?

 

Muốn ngồi phòng bao xịn thì sao không tự bỏ tiền ra mà đặt?

 

Bàn tay tôi dưới gầm bàn siết chặt đến mức run lên, cố kiềm chế cơn giận và ý định đứng dậy bỏ đi ngay lập tức.

 

“Tống tiên sinh, nếu anh không hài lòng, vậy… chúng ta có thể đổi sang chỗ khác bây giờ cũng được.”

 

Nghe tôi nói vậy, hắn ta “chậc” một tiếng, vẻ mặt như rất miễn cưỡng.

 

“Lười đi rồi. Có lẽ là vì bình thường tôi toàn ăn ở tầng cao nhất của nhà hàng này, hôm nay đột ngột ngồi ở chỗ này nên hơi không quen.”

 

“Hơn nữa, chỗ này là do cô chọn. Tôi là người rất thẳng thắn, không thích vòng vo, luôn rất tôn trọng ý kiến của đối phương.”

 

Ồ? Ý gì đây? Tôn trọng ý kiến tôi? Thằng rác rưởi này từ lúc gặp mặt tới giờ đã từng tôn trọng tôi điều gì chưa?

 

Vừa đến đã bắt đầu thao thao bất tuyệt nói này nói nọ, đấy là tôn trọng sao?

 

Giờ thì giả bộ khách sáo, chẳng phải đang bóng gió nói tôi keo kiệt, không đủ đẳng cấp tiêu tiền đúng không? Nếu anh rộng rãi đến thế, sao không tự bỏ tiền ra đặt phòng cao cấp?

 

Nói thật nhé, tôi muốn nôn rồi đấy.

 

Vừa định phản bác lại, thì hắn ta đã giơ tay ra làm điệu bộ “rộng lượng”: “Thôi kệ đi, không sao cả. Bình thường quen ăn ở tầng cao, hôm nay đổi khẩu vị cũng được.”

 

3.

 

Tôi liên tục tự nhủ trong đầu: Nhịn, nhịn, phải nhịn.

 

Hít sâu vài lần, tôi gọi phục vụ mang món đã đặt lên.

 

May mà lần này hắn ta không buông ra lời bình phẩm gì về món Tây.

 

Nếu dám chê một câu, tôi thề sẽ cầm ngay dao nĩa xiên thẳng lên mặt hắn ta.

 

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng. hắn ta không ăn, tôi cũng chẳng động đũa, một người thì uống nước trái cây, một người thì cắm đầu vào điện thoại.

 

Tôi vốn rất ghét kiểu không khí gượng gạo thế này, vừa định mở miệng kiếm chuyện xã giao, thì hắn ta hình như nhận ra gì đó, chủ động lên tiếng trước: “Tôi nghe mẹ tôi nói cô du học nước ngoài về?”

 

Tôi gật đầu.

 

Hắn ta hỏi, nước nào?

 

Tôi đáp: “Tôi học bên Châu Á, sang nước J vài năm.”

 

Chỉ thấy vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi, có chút khó chịu, khinh khỉnh hỏi: “Ơ? Nước J á? Tôi cứ tưởng cô học ở nước A hay nước E chứ…”

 

Cái giọng điệu của hắn ta khiến tôi nghe mà phát bực, cơn giận như một ngọn núi lửa đang từ từ tích tụ bên trong.

 

Tên này EQ đúng là thấp đến đáy, chẳng hề e dè mà hỏi thẳng: “Thế lương tháng được bao nhiêu?”

 

“Tầm khoảng 30.000, sau thuế.”

 

Phải biết rằng, thành phố tôi đang sống được xem là một trong những đô thị phát triển nhất của cả nước.

 

Trong bối cảnh như vậy, mức lương 30.000 tệ đã là một con số không tệ chút nào.

Chưa kể tôi đã mua được xe, căn hộ cũng đã trả xong tiền cọc, giờ chỉ còn lại khoản vay thế chấp phải trả dần.

 

Ba mươi nghìn — biết bao người nằm mơ cũng không có được.

 

Thế mà người đàn ông trước mặt tôi sau khi nghe thấy con số đó lại lộ vẻ không thể tin nổi, liên tục lắc đầu: “Mẹ cô chẳng phải nói cô là kiểu phụ nữ mạnh mẽ sao? Một tháng cũng chỉ có 30.000 tệ thôi à?”

 

“Vừa nãy nghe cô nói, cũng chỉ mới có một chiếc xe thôi nhỉ?”

 

“Nghe tôi nói này, nếu cô lấy tôi, tôi tuy có nhà nhưng vẫn đang phải trả góp. Đến lúc đó chắc chắn sẽ phải sinh con, cô nhất định phải nghỉ việc ở nhà chăm con.”

 

“Bây giờ cô chỉ có lương ba mươi nghìn, chắc tiết kiệm cũng chẳng được bao nhiêu, lúc đó lo nổi không?”

 

“Nói trước nhé, cưới rồi thì tài sản ai nấy giữ, tiền ai người nấy xài.”

 

Tôi suýt chút nữa thì tức đến thổ huyết.

 

“Anh này, hôm nay mới là buổi gặp mặt đầu tiên mà anh đã tính toán đến tận kết hôn, sinh con luôn rồi?”

 

“Sao lại nói kiểu tôi phải nghỉ việc ở nhà làm nội trợ? Tại sao tôi lại phải gánh vác chuyện đó? Tôi đang kiếm được ba mươi nghìn một tháng, tôi thấy như vậy đã là rất ổn rồi đấy?”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page