2.
Cô gái tóc xoăn còn chưa kịp trả lời, đã thấy gã đàn ông bất ngờ kéo tay cô ta dậy, rồi đẩy thẳng ra ngoài phòng bao, động tác nhanh đến mức tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.
Sau một chuỗi hành động “tốc chiến tốc thắng” ấy, hắn ta lại ngồi xuống như không có gì xảy ra.
“Phụ nữ nói gì cũng là nói xằng thôi, cô không cần phải để tâm.”
“Tôi với cô kia tuy là bạn trai bạn gái, nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi đang đi xem mắt với cô. Tôi dẫn cô ta đến chỉ để cô biết tôi là người có tiêu chuẩn rất cao.”
Bên ngoài, cô gái tóc xoăn vẫn đang điên cuồng đập cửa.
“A Cường! Anh đừng chia tay em có được không! Em thật sự yêu anh mà!”
“A Cường! Chúng ta tiếp tục bên nhau đi!”
Tiếng đập cửa thình thình không ngớt, sau đó, vị “anh Cường” này đứng bật dậy, hướng ra ngoài hét lớn: “Biến đi! Đợi hôm nay tôi xem mắt có thành không rồi tính tiếp!”
Ngoài cửa, cô gái tóc xoăn gào lên trong tuyệt vọng: “A Cường, trái tim em mãi mãi chờ đợi anh!”
Ngay sau đó, tiếng đập cửa dừng lại.
Cô gái ấy đã rời đi, còn trái tim tôi thì… chết hẳn luôn rồi.
Cho nên… hai người đó nãy giờ đang diễn kịch à? Xung quanh có lắp camera ẩn nào không vậy?
Người kỳ lạ thì năm nào cũng có, nhưng hôm nay tôi đúng là được mở mang tầm mắt.
Nếu không có gì bất ngờ, tôi dám chắc cô gái tóc xoăn kia là “diễn viên hỗ trợ” mà hắn ta thuê đến để ra oai dằn mặt tôi từ đầu.
Một buổi xem mắt mà khiến tôi muốn gọi cảnh sát!
Lúc này đây, tôi thực sự chỉ muốn đứng dậy bỏ về.
Nhưng mẹ tôi thì quá hiểu tôi, lập tức chuyển khoản cho tôi 1.000 tệ, kèm theo yêu cầu: bằng mọi giá phải ngồi lại “trao đổi thêm một chút nữa.”
Tôi cố trấn tĩnh lại, ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Ai ngờ hắn ta nhìn chằm chằm tôi thật lâu, rồi bất ngờ đập tay lên bàn, đến mức mấy cái đĩa cũng rung lên theo.
“Ơ hay, ảnh của cô là chỉnh sửa à? Nhìn ngoài đời chẳng giống chút nào.”
Tôi cạn lời, cười khan mấy tiếng, cố nén giận: “Ảnh của anh cũng đâu giống hiện tại cho lắm. Còn nữa, tôi gọi món rồi, anh không cần nhìn đâu.”
Ai ngờ sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.
“Gọi món rồi? Cô không hề hỏi ý kiến tôi một tiếng nào sao? Tôi nghe dì nói rồi, cô là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, nhưng đã đến đây xem mắt với tôi thì cũng nên tôn trọng tôi một chút chứ?”
“Chậc, cô làm như vậy… ừm, cô hiểu mà.”
Hiểu cái đầu ông nội nhà anh chứ hiểu gì!
Tôi thật sự không nói nổi nữa rồi.
Tôi không tôn trọng hắn ta?
Không tôn trọng mà tôi mất nguyên một tiếng ngồi đợi hắn ta tới?
Không tôn trọng mà tôi nãy giờ chịu đựng xem hắn ta diễn cả một vở kịch tình cảm?
Không tôn trọng mà tôi bỏ việc, ngồi đây để đi xem mắt với hắn ta?
Rồi còn bảo tôi “hiểu”? Hiểu cái khỉ gì?
Bản thân thì chỉnh ảnh đến mức nhìn như sinh viên năm nhất đại học, thế mà còn có tư cách bắt bẻ người khác?
Gã đàn ông hừ một tiếng, ném thực đơn sang một bên: “Vậy sao cô lại không hỏi tôi rồi mới gọi món?”
Tôi vẫn cố nín nhịn, gượng cười đáp: “Gọi món vì nhân viên phục vụ hối nhiều lần rồi, không gọi là bị hủy đơn đó. Hơn nữa tôi đã nhắn tin hỏi anh qua WeChat rồi, vị tiên sinh này, anh có thể kiểm tra lại không?”
Hắn ta lộ vẻ nghi ngờ, cầm điện thoại lên xem, phát hiện đúng là tôi đã nhắn thật, sắc mặt liền thay đổi, ho khẽ một tiếng.
“Tôi tự lái xe đến, trên đường không có thời gian xem điện thoại.”
Láo toét! Lái xe mà đến trễ cả một tiếng đồng hồ!
Nhưng tôi vẫn giữ nguyên nét mặt, gật đầu đáp: “Vâng, tôi hiểu, vì tôi cũng tự lái xe đến, nên lúc lái cũng không xem điện thoại.”
Tôi tưởng thế là xong, ai ngờ hắn ta lại tiếp tục bắt bẻ.
“Cô chọn chỗ gì thế này? Tôi thấy không ổn.”
“Sao không có tinh dầu thơm hay nến vậy? Hoa hồng cũng chẳng thấy đâu? Chỗ ngồi cũng không được, nhìn ra có thấy gì đâu?”
“Con gái gì mà keo kiệt, chọn chỗ cũng không biết chọn. Nhà hàng này tôi từng đến rồi, trừ phòng bao cao cấp nhất thì mấy chỗ khác đều tầm thường cả.”
You cannot copy content of this page
Bình luận