Bức Thư Tình Bị Gửi Nhầm

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Ngoại truyện Thẩm Tiêu Cẩu.

 

Tôi nghi ngờ cô thư ký mới ở công ty thích mình, nếu không thì tại sao cô ấy cứ lén nhìn tôi hoài, còn lấy điện thoại che mặt (thực chất là đang lén chụp ảnh xấu của sếp rồi gửi vào nhóm tám chuyện với đồng nghiệp).

 

Haiz, chẳng biết sao nữa, tôi là người, nhưng sức hút thì cứ thế mà mạnh mẽ thôi.

 

Thôi thì, dù cô ấy có mê trai thật, nhưng năng lực làm việc cũng được.

 

Không chỉ có thể làm việc cường độ cao cả ngày, mà còn chịu khó tăng ca 24/7.

 

Quan trọng nhất là—cô ấy ngốc, không đòi tôi trả lương tăng ca gấp đôi.

 

Tôi nhường phòng ngủ chính cho cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy liền nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như sao, cảm ơn rối rít.

 

Hừ, phụ nữ, đúng là dễ bị tôi mê hoặc đến vậy.

 

16.

 

Tôi cảm thấy Chu Kinh Chỉ có gì đó không ổn, thật sự rất không ổn.

 

Cô ấy nhìn trộm tôi nhiều hơn bình thường đến 25 lần.

 

Cuối cùng, cô ấy đứng bật dậy, cầm một phong thư lao thẳng vào phòng tôi.

 

Tôi run run mở phong bì ra.

 

May mà chỉ là thư tình, không phải đơn xin nghỉ việc.

 

Thư tình! Thư tình kìa!

 

Trong thư viết tôi là ánh dương luôn tỏa sáng trong cô ấy.

 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy đã thích tôi rồi.

 

Cũng tạm được thôi, chỉ là sau khi cô ấy tăng ca, tôi đã nhường phòng ngủ chính cho cô ấy đến 360 lần.

 

Theo nguyên tắc của một người sếp mẫu mực, tôi không nên vướng vào mối quan hệ yêu đương nơi công sở.

 

Ừ, tôi là người rất có nguyên tắc.

 

Nhưng Chu Kinh Chỉ chớp đôi mắt to long lanh làm nũng với tôi: “Anh không thể từ chối em đâu, nếu anh từ chối, cả đời em coi như xong.”

 

Yêu đến vậy sao?

 

Không có được tôi thì đời cô ấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa, coi như tiêu rồi sao?

 

Tôi là người tốt, nên tôi đồng ý.

 

17.

 

Làm bạn trai người ta ngày đầu tiên, chẳng phải con gái rất thích mấy thứ có “cảm giác nghi thức” sao?

 

Vì vậy tôi đã mua một sợi dây chuyền.

 

Cô ấy đeo rồi, hôm nay còn khen tôi đẹp trai, gọi tôi là “Tiêu Cẩu”.

 

Là Tiêu Cẩu  chỉ của riêng cô ấy.

 

Vậy mà cô ấy lại thản nhiên leo lên xe người đàn ông khác ngay trước mặt tôi.

 

Hình như là đàn anh gì đó, quen nhau từ trước.

 

Tại sao đi với tôi thì lại nói là “ảnh hưởng không tốt”, còn với đàn anh thì lại không sao?

 

Tôi tuyệt đối không phải bám theo họ, chỉ là tình cờ gặp họ đang ăn lẩu thôi.

 

Cái nồi lẩu chết tiệt ấy ngon chỗ nào chứ?!

 

Chẳng bằng uống bia còn hơn.

 

Ăn thì ăn đi, tại sao hai người họ lại ngồi gần nhau thế?

 

Tên đàn ông đó thật là không biết xấu hổ!

 

Tôi gọi điện cho cô ấy.

 

Quả nhiên, vẫn là tôi—người bạn trai này—có trọng lượng trong lòng cô ấy.

 

18.

 

Tại sao cô ấy lại ôm bó hoa hồng đi gặp người đàn ông đó?

 

Cô ấy chưa từng tặng tôi hoa hồng bao giờ mà.

 

Hu hu hu hu, cô ấy thật sự định tìm một người đàn ông khác sao, chẳng lẽ có tôi vẫn chưa đủ?

 

Tôi là người có nguyên tắc, tuyệt đối không làm “tiểu tam”!

 

Tôi lao đến ném thẳng bó hoa hồng xuống đất.

 

Cô ấy không níu tôi lại, cũng không ôm tôi mà hôn thật mạnh như trong tưởng tượng.

 

Ban đầu tôi chỉ định giả vờ chuyển nhà để khiến Chu Kinh Chỉ quay đầu lại.

 

Không ngờ, thì ra cô ấy vốn không hề có tình cảm gì với tôi.

 

Lá thư mà tôi tưởng là bức thư tỏ tình đầy chân tình đó, hóa ra là viết cho tên đàn anh kia.

 

Thì ra thứ cô ấy đưa tôi, chỉ là đơn xin nghỉ việc.

 

Ồ… vậy ra Chu Kinh Chỉ thật sự không thích tôi.

 

Nhưng mà… tôi thích cô ấy cơ mà.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page