Trong quãng thời gian ngắn ngủi vừa đi, tôi nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên bên tai.
Một là của Thẩm Tiêu Cẩu, một là của tôi.
23 giờ 45 phút, ngày 20 tháng 7 năm 2024, tôi chắc chắn Thẩm Tiêu Cẩu vẫn còn thích tôi.
Tôi càng chắc chắn hơn, mình thật sự mắc bệnh tương tư rồi.
Thẩm Tiêu Cẩu ném cho tôi một chiếc khăn tắm trắng tinh, còn tiện tay vò đầu tôi mấy cái.
Giọng anh lạnh lùng và kiêu ngạo như cảnh cáo: “Lau khô đi, đừng làm bẩn nhà tôi!”
Tôi kéo khăn ra sau, để lộ đôi mắt to tròn, long lanh nhìn anh chớp chớp.
Túm lấy vạt áo ngủ rộng thùng thình của Thẩm Tiêu Cẩu, tôi nũng nịu gọi anh: “Thẩm Tiêu Cẩu, anh lau giúp em được không?”
Anh trừng mắt nhìn tôi, siết chặt nắm đấm, đứng cứng đờ tại chỗ.
“Chu Kinh Chỉ, em còn định đùa giỡn tôi đến bao giờ?”
“Tâm trạng vui thì đến trêu tôi, không vui thì vứt tôi sang một bên. Chu Kinh Chỉ, tôi không phải chó con!”
Anh giận dữ trút hết bất mãn lên người tôi.
Tôi túm lấy áo ngủ của anh, từ từ bám lên, lí nhí xin lỗi: “Tiêu Cẩu, em không hề xem anh là chó mà.”
Anh hất tay tôi ra, mắt ngân ngấn lệ, tuyệt vọng nhìn tôi: “Đừng gọi tôi là ‘Tiêu Cẩu’ nữa, tôi không phải chó!”
“Chu Kinh Chỉ, em vốn dĩ không hề thích tôi!”
Tôi lập tức nắm chặt cổ tay anh, đẩy anh áp vào tường, hoảng loạn đến mức chiếc khăn tắm trên đầu cũng rơi xuống đất.
12.
Tôi kiễng chân lên, nhanh chóng hôn Thẩm Tiêu Cẩu một cái: “Em thích Thẩm Tiêu Cẩu, thật sự thích!”
Vừa nói tôi lại tiếp tục nhón chân định hôn thêm cái nữa, nhưng bị Thẩm Tiêu Cẩu bịt miệng lại.
Ánh mắt anh u ám sâu thẳm, bật ra hai chữ: “Đồ lừa đảo.”
Tôi sốt ruột hất tay anh ra, giữ chặt lấy anh: “Không lừa anh, em thật sự, thật sự thích anh mà.”
Biểu cảm của Thẩm Tiêu Cẩu có chút dao động, anh im lặng cúi đầu nhìn tôi.
Tôi mở điện thoại ra, đúng lúc hiển thị 12 giờ đêm.
Tôi chân thành ngẩng đầu nhìn anh, hình bóng anh phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt tôi.
“Thẩm Tiêu Cẩu, 0 giờ ngày 20 tháng 7 năm 2024, em chắc chắn rằng em thích anh.”
“Em cũng chỉ muốn anh làm bạn trai em thôi.”
“Nếu em nói dối, em là chó con!”
Thẩm Tiêu Cẩu ngẩn người dựa vào tường, mặc cho tôi nắm lấy người anh.
Anh hơi cúi xuống, đối diện với tôi.
Tôi nhón chân ôm lấy đầu anh rồi hôn mạnh lên, từng chút từng chút chiếm lấy Thẩm Tiêu Cẩu.
Lúc anh lấy lại phản ứng thì đã cắn tôi một cái thật mạnh, vị máu tanh lan khắp khoang miệng.
Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, muốn mắng anh, lại sợ anh lại bảo mình không phải chó.
“Đồ dê xồm!”
Thẩm Tiêu Cẩu lại mắng tôi thêm câu nữa.
Cuối cùng thì ai mới là dê xồm đây?!
Anh cúi người xuống, khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mắt.
Quyến rũ, đây là quyến rũ trắng trợn!
Bộ quần áo ướt sũng ban nãy giờ bỗng trở nên nóng rực.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, liếc mắt đưa tình đầy mê hoặc.
Thế nhưng Thẩm Tiêu Cẩu lại bình tĩnh gỡ tay tôi xuống: “A Chỉ, em thật sự thích anh sao?”
Thích, thật sự thích!
Tôi tức tối cắn lên vai Thẩm Tiêu Cẩu một cái, tay cào lên bắp tay anh: “Thẩm Tiêu Cẩu, anh có phải đàn ông không hả?!”
“Em đã chủ động mời anh làm bạn trai em rồi, vậy mà anh còn lưỡng lự.”
“Không muốn thì thôi!”
Nói rồi, tôi rút tay về, nhưng giây tiếp theo đã bị Thẩm Tiêu Cẩu kéo lại, giữ chặt bên hông anh.
“Muốn, anh đồng ý làm bạn trai cún con của A Chỉ.”
Thẩm Tiêu Cẩu nâng mặt tôi lên hôn, dính chặt lấy tôi, cảm giác thiếu oxy khiến đầu óc tôi mơ hồ đáp lại anh.
Lần này đến lượt anh chủ động, tôi dịu dàng đáp lại.
Thẩm Tiêu Cẩu lúc này mới quyến luyến mà đứng thẳng dậy, để lại mình tôi thở dốc, cố hít lấy không khí trong lành.
Anh cười xấu xa: “Sao A Chỉ vẫn chưa học được cách nín thở nhỉ?”
13.
Tôi mệt đến mức nằm bẹp trên người Thẩm Tiêu Cẩu, chỉ còn sức trừng mắt lườm anh một cái đầy bất mãn.
Anh bế ngang tôi vào phòng ngủ, rồi bắt đầu lục tìm quần áo thay trong tủ.
Tôi cầm điện thoại chụp lại bóng lưng chăm chú của anh, đăng lên vòng bạn bè: Bạn trai đảm đang.
Bình luận lập tức nổ tung.
“Ngỡ hai người sớm yêu nhau rồi chứ.”
“Báo cáo chị dâu, mấy hôm trước sếp còn uống say làm loạn ở công ty từ sáng đến tối.”
“Bình luận trên, ý cậu là bài 《Dù chết cũng muốn yêu》 à?”
Tôi còn chưa kịp xem hết bình luận thì Thẩm Tiêu Cẩu đã giật lấy điện thoại của tôi, bối rối gãi đầu, lại sờ sờ mũi: “Cho em nè.”
“Anh không có gì cả.”
Tôi đứng dậy giành lại điện thoại, lao vào người Thẩm Tiêu Cẩu.
Người anh nóng lắm, nóng đến kinh người.
“Thẩm Tiêu Cẩu, anh có cảm giác chưa?”
Thắt lưng anh siết lại, hai tay ôm lấy chỗ dưới: “Không… không được nhìn!”
Tôi cười rồi đứng dậy, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Khi tôi bước ra, Thẩm Tiêu Cẩu đã nằm nghiêng trên giường, đắp chăn gọn gàng.
Tôi nhẹ nhàng chui vào chăn, ôm lấy Thẩm Tiêu Cẩu từ phía sau, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên người anh và cơ thể đang dần cứng ngắc.
Tôi nghịch ngợm dụi mặt vào lưng anh, ghé sát tai anh thì thầm bằng giọng sâu lắng: “Ngủ đi, em sẽ không~ đụng~ vào~ anh~ đâu~”
14.
Từ sau khi Thẩm Tiêu Cẩu đồng ý làm bạn trai tôi, các đồng nghiệp cũ đều gửi lời chúc mừng nồng nhiệt.
Họ nói từ khi sếp có tôi, anh không còn làm “chó” nữa.
Tên tư bản xấu xa ấy cuối cùng cũng được cải tạo theo chủ nghĩa xã hội thành công.
Không sai, giờ Thẩm Tiêu Cẩu đúng là “thương dân”.
Ngày nào cũng đòi “thương” tôi cả trăm lần.
You cannot copy content of this page
Bình luận