Bác bảo vệ ở cổng thấy tôi, nhiệt tình kéo tôi vào trong: “Cô Chu, lâu lắm rồi cô không đến tăng ca đấy.”
“Tôi còn tưởng cô nghỉ việc rồi cơ!”
Chớp mắt đã bị bác bảo vệ kéo đến trước cửa biệt thự của Thẩm Tiêu Cẩu.
May mà bây giờ là buổi tối, một mình tôi cũng không quá nổi bật.
Tôi ngượng ngùng nhìn theo bóng bác bảo vệ rời đi.
Nhà Thẩm Tiêu Cẩu… không mở cửa.
Với mối quan hệ hiện tại giữa tôi và anh, chắc chắn không thể đi cửa chính vào được.
Tôi lảng vảng quan sát xung quanh, cuối cùng quyết định trèo tường vào.
Tôi chèn một hòn đá vào góc tường, chống tay lên mép tường, cố gắng nhấc nửa người trên vào bên trong.
Chỉ là mới leo được nửa chừng tôi đã kiệt sức, gần như nằm bẹp trên tường, hai chân vắt vẻo bên ngoài, hai tay thõng xuống bên trong, đầu cũng rũ xuống theo tóc.
Vừa định dồn sức trèo tiếp thì một ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt tôi: “Ai đấy?!”
Tôi nheo mắt ngẩng đầu nhìn—là Thẩm Tiêu Cẩu!
Anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ lụa đen, cổ áo mở rộng, lộ mà như không, tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Là em đây, sếp ơi! Là cô thư ký dễ thương và tháo vát của anh đây!”
Biểu cảm hoảng hốt của Thẩm Tiêu Cẩu dịu đi, mặt lạnh đính chính: “Là cựu thư ký.”
Anh vẫn còn giận tôi.
Tôi vẫy tay với anh, chu môi làm nũng: “Sếp ơi, em xuống không được, anh… đỡ em một cái được không?”
Thẩm Tiêu Cẩu khoanh tay trước ngực, lắc đầu: “Không!”
Vừa nói, anh vừa quay người đi.
Tôi không ngờ Thẩm Tiêu Cẩu sẽ từ chối, nên vừa mở miệng nhờ giúp thì tôi đã bắt đầu nhảy xuống rồi.
Cứ nghĩ mình sẽ tiếp đất theo kiểu mặt úp đất, lưng quay trời, thì một thân hình to lớn đã đỡ lấy tôi từ bên dưới.
Tôi rơi thẳng vào một đóa hoa nhỏ hồng hồng—là màu hồng kìa!
Dùng đầu ngón tay chọc chọc—cứng lại rồi.
Thẩm Tiêu Cẩu lao tới đỡ lấy tôi khiến chiếc áo ngủ vốn đã rộng càng thêm xộc xệch.
Tôi cười gượng với Thẩm Tiêu Cẩu, chống tay lên cơ ngực mềm mại của anh mà đứng dậy, rồi dùng tay giúp anh chỉnh lại áo, che đi sự “trong sáng” của sếp.
Lúc này Thẩm Tiêu Cẩu mới đỏ mặt đứng dậy, hai tay che chặt cổ áo.
Có chút đáng yêu.
“Đồ dê xồm!”
Lúc này tôi mới nhận ra mình vì nhìn nhan sắc mà chảy nước miếng.
Thẩm Tiêu Cẩu sải bước lớn đi vào nhà.
Tôi lập tức theo sát phía sau, chân trái vừa bước qua ngưỡng cửa thì Thẩm Tiêu Cẩu đã đóng cửa lại.
“Sếp à, anh thật sự không cho em vào sao?! Em đến là vì anh mà!”
Nhận lại chỉ là ba chữ: “Đồ dê xồm.”
Tôi thật sự không phải là dê xồm mà, hu hu hu hu.
Tôi đành ngồi xổm ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối mịt, đến cả những ngôi sao cũng là từng cặp từng đôi.
11.
Đang nghĩ nên kiếm cớ gì để lừa vào trong nhà thì trời thương tôi, ngoài trời đột nhiên đổ mưa như trút nước.
Nước mưa nhanh chóng làm ướt hết tóc mái.
Tôi nhìn về phía căn phòng vẫn còn sáng đèn.
Nếu Thẩm Tiêu Cẩu vẫn còn thích tôi, thì chắc chắn anh sẽ không nỡ để tôi đứng dầm mưa.
Mưa ướt hết quần áo trên người, từng chút từng chút một làm tôi ướt sũng.
Thế nhưng tôi vẫn cố chấp đứng yên bên ngoài.
Nhìn thấy đèn trong phòng tắt rồi lại sáng, vậy mà chẳng thấy bóng người đâu.
Có lẽ, anh đã hoàn toàn thất vọng về tôi, sớm đã gạt tôi ra khỏi lòng rồi.
Tôi lảo đảo xoay người, định bước ra khỏi cổng.
Ngay giây sau, một chiếc ô lớn che lên đầu.
Tôi quay đầu lại, thấy Thẩm Tiêu Cẩu mặt lạnh như băng, nghiêng ô về phía tôi.
Quả nhiên trong lòng anh vẫn có tôi!
Tôi cong mày mỉm cười, nhào vào lòng Thẩm Tiêu Cẩu.
“Xuống ngay!”
“Không xuống!”
“Xuống ngay!”
“Không xuống! Không xuống! Không xuống! Không xuống!”
Tôi bám chặt lên người Thẩm Tiêu Cẩu như một con gấu túi.
Bất đắc dĩ, anh đành phải bước từng bước nhỏ đưa tôi vào nhà, che ô cho cả hai.
Anh vất vả đóng cửa lại, cúi đầu nhướng mày nhìn tôi: “Giờ có thể xuống rồi chứ?”
Tôi hơi ngại ngùng nhảy khỏi người Thẩm Tiêu Cẩu.
You cannot copy content of this page
Bình luận