Bức Thư Tình Bị Gửi Nhầm

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

“Không… không phải.”

 

Đàn anh nhét lại bó hoa vào tay tôi, bật cười: “Không phải người em thích, thì sao lại để tâm đến vậy?”

 

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để nói ra những lời vẫn chưa kịp nói hết tối nay: “Đàn anh, người em thích thật ra là anh.”

 

Bó hoa hồng đã bị ép bẹp kia, tôi lại một lần nữa đưa đến trước ngực đàn anh.

 

Đàn anh nhìn tôi, cười nhạt, cúi xuống ngang tầm mắt tôi.

 

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh ấy nhìn tôi chằm chằm: “Nhưng Kinh Chỉ à, anh không nhìn thấy tình cảm trong mắt em.”

 

“Với anh, em thực sự thích… hay chỉ là đã quen?”

 

Tôi không nói nên lời.

 

Đàn anh luôn giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập và công việc, tôi thực sự đã quen có đàn anh bên cạnh giải đáp mọi vấn đề.

 

“Có vẻ như tiểu Kinh Chỉ của chúng ta còn phải từ từ học cách yêu người khác đấy.”

 

Cái quái gì vậy, chẳng qua chỉ lớn hơn tôi có hai tuổi thôi mà?!

 

Kết cục của màn tỏ tình lần này là — tôi chẳng những không biến đàn anh thành bạn trai chính thức, mà còn đánh mất luôn cả anh bạn trai “phiên bản lậu”.

 

9.

 

Khi tôi về đến nhà, nhân viên công ty chuyển nhà đang tăng ca hết công suất để dọn đồ cho Thẩm Tiêu Cẩu.

 

Tôi ôm bó hoa hồng chưa kịp tặng vội vã chạy vào nhà, liền đâm sầm vào Thẩm Tiêu Cẩu đang kéo vali đi ra ngoài.

 

“Anh định chuyển nhà? Sao lại không nói gì với em?”

 

Tay Thẩm Tiêu Cẩu nắm chặt lấy tay kéo vali, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

 

“Ít nhất cũng phải để em nói chuyện với anh một lần chứ.”

 

Thẩm Tiêu Cẩu xắn tay áo lên nhìn đồng hồ, mặt lạnh tanh nói: “Năm phút, cho em năm phút.”

 

Anh vẫy tay ra hiệu cho công nhân dọn nhà ra ngoài.

 

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai chúng tôi.

 

“Không chuyển đi không được sao?”

 

“Em còn bốn phút rưỡi.”

 

Lúc này trong lòng tôi bỗng thấy hoảng loạn, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo.

 

“Em không làm bậy, vốn dĩ thứ em đưa là đơn xin nghỉ việc, chỉ là lại vô tình đưa nhầm lá thư tình viết cho đàn anh thôi.”

 

“Vậy ý em là tôi cướp tổ chim à, cướp mất vị trí của anh ta?”

 

Bình thường tôi rất biết ăn nói, nhưng chẳng hiểu sao cứ đối mặt với Thẩm Tiêu Cẩu là lại nói năng lộn xộn như thế.

 

Tôi há miệng định nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

 

“Còn một phút nữa.”

 

Kệ đi, tôi nhét bó hoa hồng trong tay vào tay Thẩm Tiêu Cẩu, giọng nhỏ nhẹ cầu xin: “Tiêu Cẩu, anh đừng giận nữa mà.”

 

Thẩm Tiêu Cẩu cúi đầu nhìn bó hoa hồng, bật cười lạnh một tiếng, rồi buông tay ném bó hoa xuống đất.

 

“Đem đồ người khác không cần đến để qua mặt tôi?”

 

“Chu Kinh Chỉ, tôi không đến mức đói khát đến mức không chọn lựa. Hết giờ rồi.”

 

Anh sải bước ra ngoài, kéo vali xuống lầu.

 

Tôi ngồi bệt xuống sofa, lặng lẽ nghe tiếng lạch cạch của công nhân đang chuyển đồ.

 

Hỏng thật rồi, tất cả đều hỏng cả rồi.

 

Không còn cơ hội nữa.

 

10.

 

Sau khi Thẩm Tiêu Cẩu dọn đi, căn phòng trở nên trống vắng.

 

Trước đây khi tôi sống một mình nhưng chưa từng thấy căn phòng này rộng đến vậy, trống trải đến thế.

 

Mỗi khi một mình đứng trước gương đánh răng, tôi luôn ảo giác như thấy Thẩm Tiêu Cẩu đang đứng bên cạnh, miệng đầy bọt kem đánh răng mà cười ngốc nghếch.

 

Khi dùng máy uốn tóc, bên tai tôi lại vang lên giọng nói của Thẩm Tiêu Cẩu: “Em không uốn tóc cũng đã xinh lắm rồi!”

 

“Kiểu tóc em làm kỹ lưỡng như vậy, là để dành cho anh sao?”

 

Thậm chí khi vừa ăn mì gói vừa buộc tóc, cũng luôn nhớ đến Thẩm Tiêu Cẩu.

 

Nhớ đến cảnh anh đứng sau lưng buộc tóc giúp tôi bằng dây thun…

 

Thẩm Tiêu Cẩu, Thẩm Tiêu Cẩu, Thẩm Tiêu Cẩu.

 

Rõ ràng người không còn ở đây nữa, nhưng lại có mặt ở khắp nơi.

 

Chắc tôi bị tâm thần rồi.

 

Ừm, trên Baidu nói tôi mắc bệnh tương tư.

 

Tôi không tin.

 

Làm sao lại có người thích tên tư bản chuyên bóc lột mình được chứ?

 

Đến khi tôi kịp phản ứng thì đã đứng trước cổng khu nhà Thẩm Tiêu Cẩu rồi.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page