Bức Thư Tình Bị Gửi Nhầm

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Sếp đột ngột xông vào hiện trường tỏ tình, giật lấy bó hoa 99 đóa hồng tôi định tặng đàn anh.

Một tay bóp chặt lá thư tình, một chân giẫm lên hoa hồng, mắt rơm rớm nước, chất vấn tôi: “Bảo sao không dám công khai, thì ra bên ngoài còn đang nuôi thêm một người khác.”

“Một sáng một tối, em bận như thế mà chịu được à?”

Tía má ơi, sao đơn xin nghỉ việc tôi nộp lại biến thành thư tình rồi?!

1.

Sau năm năm làm thư ký như trâu như ngựa, tăng ca liên tục cho Thẩm Tiêu Cẩu*, tôi vừa hói đầu, vừa mạnh mẽ hơn.

(*) Cẩu trong trên nam9 viết là 苟, chứ không phải Cẩu (狗) của cờ hó nha cả nhà iu :]

Cuối cùng, khi Thẩm Tiêu Cẩu gọi tôi đến biệt thự của anh giữa đêm khuya, tôi đã gửi đơn xin nghỉ việc cho anh.

“Sếp, anh có thấy lá thư tôi đưa cho anh không?”

Tôi buồn ngủ lim dim mắt, mong chờ phản hồi từ đối phương.

Chỉ nghe đầu dây bên kia vài tiếng hít thở sâu, Thẩm Tiêu Cẩu do dự hỏi: “Thư ký Chu… em nghiêm túc à?”

Nghỉ việc thì có cái gì mà không nghiêm túc chứ?!

Anh còn muốn bóc lột con trâu này nữa à?

Cơn buồn ngủ mỏng manh lập tức tan biến, tôi kích động cầu xin: “Sếp, tôi viết rất nghiêm túc. Anh không thể từ chối tôi đâu, nếu anh từ chối, cả đời tôi coi như xong rồi.”

Nói đến đây, tôi tưởng tượng ra cảnh cả đời phải làm việc quần quật dưới tay Thẩm Tiêu Cẩu, đến mức bật khóc.

“Hu hu hu hu, sếp, anh mà không đồng ý thì tôi thật sự không biết phải sống thế nào nữa.”

Đầu dây bên kia, giọng nói run rẩy vang lên, dè dặt hỏi: “Em thật sự… muốn vậy sao? Nhưng mà nhanh quá…”

“Không nhanh đâu, sếp, tôi đã ở bên cạnh anh suốt năm năm rồi mà!”

Cuối cùng, sếp đáp một tiếng “Ừ”, đồng ý cho tôi nghỉ việc.

Còn tăng ca?

Tôi nghỉ việc rồi, còn tăng cái nỗi gì nữa!

2.

Lần này tôi ngủ một mạch tới trưa hôm sau.

Cuộc sống không phải đi làm thật tuyệt.

Tôi trang điểm một cách kỹ càng rồi mới đến công ty.

Bao nhiêu năm đi làm toàn để mặt mộc ra đường, chẳng vì lý do gì khác, công ty không đáng để tôi trang điểm.

Tôi đi thẳng đến chỗ ngồi, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ừ, còn vài công việc và chuyện cần bàn giao cho đồng nghiệp nữa là xong.

Tôi còn chưa dọn dẹp xong thì đã cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang dán chặt vào mình.

Ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Tiêu Cẩu đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Sau khi nhìn tôi, mặt anh hơi ửng đỏ.

Tiếp đó tôi nhận được tin nhắn WeChat của anh.

“Vào đây.”

Tôi đặt đồ xuống, đẩy cửa bước vào văn phòng.

Vừa vào là anh liền chỉnh cửa sổ kính sát đất thành màu trắng mờ, không thể nhìn từ bên ngoài vào.

Ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt tôi, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Em… hôm nay trông em rất xinh.”

Bản năng của một nhân viên lâu năm khiến tôi lập tức cúi người nịnh nọt: “Sếp quá khen rồi, hôm nay sếp cũng rất đẹp trai ạ.”

Thẩm Tiêu Cẩu hồi hộp siết chặt nắm đấm, kéo ngăn kéo ra, lấy từ trong đó một cái hộp: “Cái này… cái này cho em. Em… không cần gọi anh là ‘sếp’ nữa.”

Không gọi là “sếp”, vậy gọi là “tên già” được không?

Hôm nay không biết Thẩm Tiêu Cẩu bị gì, mặt đỏ như gan heo mới cắt.

“Gọi tên anh là được rồi, A Chỉ.”

Tiếng gọi dịu dàng của Thẩm Tiêu Cẩu khiến tôi run rẩy toàn thân, run run đáp lại lời anh: “Ừ, Tiêu Cẩu.”

3.

Thẩm Tiêu Cẩu cũng coi như có lòng, tặng tôi một sợi dây chuyền làm quà chia tay nghỉ việc.

Tối hôm đó tôi liền đeo dây chuyền, hẹn đàn anh đi ăn mừng việc tôi nghỉ việc vui vẻ.

Đàn anh đúng là người tốt, anh ấy nói sẽ đến đón tôi.

Tôi đứng đợi dưới công ty mãi, kết quả lại thấy Thẩm Tiêu Cẩu xuất hiện.

Anh đút tay trong túi, dịu dàng một cách bất ngờ: “Để anh đưa em về nhà nhé.”

Tôi nhìn quanh bốn phía, chỉ có mỗi mình mình.

“Sếp… Tiêu Cẩu, nam đơn nữ độc, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh công ty.”

Anh suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Được, anh đợi em ở nhà.”

Đang nói chuyện thì xe của đàn anh đã đến trước cổng, anh ấy gọi một cuộc điện thoại cho tôi.

Tôi vừa nghe điện thoại vừa hào hứng chạy về phía xe của đàn anh, hoàn toàn không nghe thấy lời của Thẩm Tiêu Cẩu.

Đàn anh chu đáo cài dây an toàn cho tôi, thì điện thoại lại vang lên, là cuộc gọi của Thẩm Tiêu Cẩu.

Cụt hứng thật đấy!

Đây là lần đầu tiên tôi “hẹn hò” riêng với đàn anh.

Tâm trạng phấn khích khiến tôi uống hơi nhiều, đến cuối cùng đi đứng loạng choạng.

Hê hê hê, tôi “vô tình” nhào vào người đàn anh Lục.

Mắt anh ấy sáng lên, tôi bám lấy cánh tay anh ấy, khẽ kiễng chân lên.

Gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa là có thể hôn lên đôi môi mềm mại của đàn anh rồi.

Nhưng mà…

Điện thoại tôi reo không ngừng! Phá tan bầu không khí lãng mạn.

Đàn anh chọc chọc vỏ điện thoại của tôi, lắp bắp nói: “Kinh Chỉ, cái… tên chó này hình như có chuyện rất gấp.”

Ừm, “tên chó” là biệt danh tôi đặt cho Thẩm Tiêu Cẩu.

Tôi bực mình gãi đầu, rời khỏi vòng tay ấm áp của đàn anh, bắt máy cuộc gọi của Thẩm Tiêu Cẩu.

“Em đang ở với ai? Không muốn ở công ty mà lại muốn đi ăn lẩu à?”

Giọng phẫn nộ của Thẩm Tiêu Cẩu vang vào tai, tôi sợ hãi nhìn quanh, sao tên này biết tôi đang ăn lẩu?

Tôi ợ một cái, lấp liếm: “Sếp à, tôi đang xã giao, xã giao thôi.”

“Đến lúc này vẫn còn gọi anh khách sáo vậy sao? Bây giờ, ngay lập tức về nhà cho anh!!!”

“Không phải… Cẩu Nhi, nghe tôi biện hộ, nghe tôi giải thích đã.”

Vì bị áp chế bởi uy quyền của sếp cũ, tôi đành xin lỗi đàn anh, rồi tức tốc chạy về nhà.

4.

Hành lang tối om, phảng phất mùi rượu nhè nhẹ.

Vừa mở cửa nhà, một đôi tay to lớn từ phía sau ôm chặt lấy tôi.

Tôi sợ đến mức nhảy dựng lên mấy lần, vừa la hét vừa giậm chân: “Biến đi! Tôi có bạn trai rồi, bạn trai tôi khỏe lắm đấy!”

“Tôi sẽ gọi anh ấy ra đánh chết anh, đánh chết đồ biến thái này!”

Người đàn ông phía sau “hừ” một tiếng, kiêu ngạo nói: “Bạn trai em giờ đang giận dỗi, chẳng thèm ra giúp em đâu.”

Hả? Đó chẳng phải là giọng của Thẩm Tiêu Cẩu sao!

Tôi dùng khuỷu tay chống vào ngực anh, nhảy khỏi người anh, bật đèn trần lên.

Lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của Thẩm Tiêu Cẩu, trên mặt là một mảng đỏ ửng khả nghi, trong mắt ánh lên những tia lệ mơ hồ, cứ thế nhìn chằm chằm tôi, như thể mang theo muôn ngàn ấm ức.

“Anh khó coi đến mức đó sao?”

“Em thà đi gặp mấy người chẳng ra gì đó, chứ nhất quyết không muốn ở lại công ty với anh!”

Ngoài sếp ra thì ai muốn ở lại công ty chứ?

“Đó không phải là người chẳng ra gì, đó là đàn anh của tôi, anh ấy tốt lắm.”

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page