Bức Thư Của Mẹ

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

“Hay là ám chỉ việc tôi phải ở trên căn gác lửng chất đầy đồ cũ, những lúc rảnh rỗi thì phải dọn dẹp kho?”

 

“Hay là chuyện tôi chưa từng được ngồi vào bàn ăn của nhà họ Lâm, thậm chí phải làm việc như một người hầu trong chính căn nhà đó?”

 

Sắc mặt bà Lâm lập tức trở nên khó coi.

 

Tôi quét mắt một vòng xung quanh.

 

Những kẻ vừa rồi còn lớn tiếng, lúc này lại hoàn toàn im lặng.

 

Đúng là một lũ giả nhân giả nghĩa.

 

“Ba năm trung học, ba mươi sáu tháng, ba nghìn sáu trăm tệ.”

 

“Bà còn nhớ chiếc vòng tay bốn nghìn đó không? Tôi đã trả lại từ lâu rồi.”

 

“Từ mười tuổi đến mười tám tuổi, tám năm, sống trong phòng chứa đồ, mỗi ngày làm việc như một người giúp việc, tất cả tôi cũng đã trả xong rồi.”

 

Sắc mặt bà Lâm thoáng hoảng hốt.

 

Cũng phải thôi.

 

Một chiếc vòng bốn nghìn tệ, huống hồ đó còn là quà tôi tặng bà ta.

 

Trong mắt bà ta, có lẽ nó chẳng khác gì rác rưởi.

 

Má tôi vẫn còn đau rát, tôi đưa tay chạm nhẹ vào, rồi quét mắt nhìn quanh hội trường:

 

“Tôi đã không còn nợ gì nhà họ Lâm từ lâu rồi. Còn hai cái tát này… tôi nhất định sẽ đòi lại.”

 

“Từ giờ trở đi, mọi chuyện cứ để pháp luật giải quyết.”

 

Tôi quay lưng rời khỏi nơi này, để lại sau lưng những tiếng xì xào bàn tán.

 

“Đúng là không biết điều! Cô ta nghĩ mình là ai chứ?”

 

“Rời khỏi nhà họ Lâm, cô ta còn có thể ngóc đầu lên sao?”

 

Tôi chẳng thèm để tâm, cũng chẳng quay đầu lại.

 

Tôi bỏ lại tất cả bọn họ phía sau—cùng với quá khứ mục nát của mình.

 

10

 

“Em điên rồi sao? Em có biết đi du học tốn bao nhiêu tiền không?”

 

Vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Lâm, Mạnh Hoài Chi đã kéo tôi vào khu vườn bên cạnh, siết chặt cổ tay tôi.

 

“Buông ra, chuyện này không liên quan đến anh.”

 

Giọng tôi lạnh lùng đến mức khiến anh ta bật cười, ngay cả nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt cũng như run rẩy theo.

 

Giọng anh ta mang theo sự cầu xin:

 

“Bé ngoan, nghe anh nói được không?”

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã đột nhiên đè cả người xuống, ánh mắt đỏ ngầu, như thể không còn kiểm soát được cảm xúc.

 

Lần đầu tiên, anh ta gỡ bỏ vỏ bọc trước mặt người khác, giọng nói run rẩy như đang tự xé toang chính mình:

 

“Bé Ngoan, anh cũng là con ngoài giá thú.”

 

“Hôm đó, anh đã đợi em cả đêm, nhưng rồi nhận được tin em đã dọn đi từ lâu.”

 

Hơi thở anh ta nóng rực, bàn tay giữ chặt lấy bờ vai tôi cũng run lên nhè nhẹ.

 

“Cho anh chút thời gian, được không? Đợi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta sẽ thật sự ở bên nhau.”

 

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của anh ta, tôi chỉ cảm thấy hoang mang.

 

Lâm Thiếu Sở lợi dụng Mạnh Hoài Chi để lừa dối tôi.

 

Mạnh Hoài Chi lại lợi dụng chị ta để đạt được điều mình muốn.

 

Bản chất của những người này, nào có gì khác nhau?

 

Tất cả bọn họ đều khiến tôi thấy ghê tởm.

 

Trước đây, rốt cuộc tôi đã yêu một người như thế nào chứ?

 

Tôi phớt lờ câu hỏi của anh ta, mạnh mẽ gỡ từng ngón tay ra khỏi cổ tay mình.

 

“Tôi đi trước đây, dữ liệu vẫn chưa chạy xong.”

 

Lời nói của tôi chọc giận anh ta, anh ta lập tức giật mạnh cổ tay tôi, kéo tôi trở lại.

 

“Em thực sự không hiểu sao? Chúng ta vĩnh viễn không bao giờ sánh bằng những kẻ được trời ưu ái. Cả đời này, chúng ta sẽ luôn bị họ giẫm dưới chân.”

 

“Chỉ có lợi dụng họ, chúng ta mới có thể đạt được thứ mình muốn!”

 

“Sao em lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm? Họ chính là một bàn đạp hoàn hảo!”

 

Cổ tay tôi đau nhói vì bị siết chặt, tôi nghiêng đầu nhìn Mạnh Hoài Chi, dùng tay còn lại mạnh mẽ vung lên.

 

Một cái tát giáng thẳng xuống mặt anh ta.

 

“Cút. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

 

11

 

“Lâm Du, điền vào đơn đăng ký đi.”

 

Giáo sư tùy ý đưa tờ đơn cho tôi.

 

Tôi nhận lấy, mấy tờ giấy mỏng manh này lại gánh trên vai giấc mơ từ năm mười tuổi của tôi cho đến tận bây giờ.

 

Nhưng ngay cả học phí, tôi cũng không gom đủ.

 

Tôi sớm đã hiểu, kẻ xấu chưa chắc sẽ bị báo ứng, mà những người luôn mong đợi công lý lại thường bị nghiền nát bởi những điều nhỏ nhặt mà trong mắt kẻ ác, chẳng đáng là gì.

 

Ngón tay tôi vô thức mân mê mép giấy, như thể lưu luyến một giấc mơ sắp vuột khỏi tầm tay.

 

Không sao, chỉ cần cho tôi một năm nữa, tôi vẫn có thể sang đó, bằng chính sức mình.

 

Nhưng hiện tại thì không thể.

 

Tôi thở dài, đứng dậy, định trả lại tờ đơn.

 

Nhưng lời của giáo sư khiến tôi khựng lại.

 

“Nhà họ Lâm từng tìm tôi.”

 

Ông vẫn cầm trên tay chiếc tách sứ men xanh yêu thích, không nhìn tôi, chỉ tiếp tục nói:

 

“Lâm thị giờ chỉ còn là một cái nỏ mạnh hết đà, chẳng mấy chốc sẽ suy tàn. Họ ra giá cao để mời tôi về, nhưng tôi già rồi, không muốn đi.”

 

“Nhưng khi họ nhắc đến em, học trò mà tôi tự hào nhất thì tôi đã đi gặp họ một lần.”

 

Tim tôi đập mạnh, còn giáo sư thì thở dài, trên mặt ông lộ rõ vẻ tiếc nuối.

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page