Chương 1:
17/02/2025
Chương 2:
17/02/2025
Chương 3:
17/02/2025
Chương 4:
17/02/2025
Chương 5:
17/02/2025
Chương 6:
17/02/2025
Chương 7:
17/02/2025
Chương 8:
17/02/2025
Chương 9:
17/02/2025
Chương 10:
17/02/2025
Chương 11:
17/02/2025
Chương 12:
17/02/2025
Chương 13:
17/02/2025
Chương 14:
17/02/2025
“Uống đi, đừng khách sáo!”
Tôi thu mình trên ghế sofa, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Rõ ràng một giây trước mọi người còn đang hào hứng bàn luận về dữ liệu, vậy mà giây tiếp theo đã biến thành buổi ép rượu.
Sư tỷ cầm ly rượu bước đến trước mặt tôi.
“Tiểu Du, uống một ly thư giãn đi.”
Ánh đèn neon nhấp nháy, tôi ngẩng đầu nhìn ánh sáng đỏ nhạt phía sau lưng sư tỷ.
Bị bầu không khí trong phòng bao trọn, mê hoặc, tôi nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi.
Vị chua ngọt, hậu vị hơi cay, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Có ly đầu tiên, thì sẽ có ly thứ hai.
Sư tỷ cũng không ngăn cản tôi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi uống hết ly này đến ly khác.
Tôi nấc một cái rồi ngả người lên sofa, bên tai vang lên giọng nói mơ hồ của sư tỷ:
“Em cứ đưa mấy sư đệ về trước…”
Trước mắt tôi như bị phủ một lớp sương mỏng, ánh đèn trở nên nhòe nhoẹt, lờ mờ, dường như tôi nhìn thấy Mạnh Hoài Chi.
Lần đầu gặp mặt của chúng tôi rất đơn giản.
Anh ta đánh rơi một cây bút máy, tôi vì tốt bụng mà nhặt lên, đuổi theo đưa lại cho anh ta.
Anh ta nhìn cây bút trong tay tôi, khóe mắt cong lên, nở một nụ cười ngại ngùng:
“Cảm ơn nhé, tôi đang cần bút dùng đây. Để cảm ơn cậu, tôi mời cậu một bữa nhé.”
Gió nhẹ thổi qua những sợi tóc của anh ta.
Một màn bắt chuyện vụng về như vậy, thế mà khi nhìn nụ cười ngại ngùng của anh ta tôi lại phá lệ lần đầu tiên trong đời mà lựa chọn đồng ý.
Sau đó, chúng tôi dần trở nên thân thiết hơn.
Càng tiếp xúc, tôi càng phát hiện ra mình và anh ta có rất nhiều sở thích chung, quan điểm cũng gần như tương đồng.
Danh sách bài hát của tôi, anh ta đều có thể hát theo phần lớn.
Chúng tôi cùng thích một nghệ sĩ violin.
Cả hai đều có thói quen đọc sách vào buổi trưa…
Hai tuần sau, chúng tôi trở thành người yêu.
Có lẽ, bọn họ cũng từng nhắc đến tôi như thế này:
“Oh, con gái của kẻ thứ ba đó à? Cũng rẻ mạt y như vậy, Hoài Chi chỉ cần ngoắc tay một cái là mắc câu ngay.”
“Khóc đi, cứ khóc đi, không phải lỗi của em đâu.”
Là giọng của sư tỷ, trên người chị ấy vẫn còn phảng phất mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, khiến tôi cảm thấy an tâm hơn một chút.
“Khóc đi, chỉ có chị ở đây thôi, sư huynh về rồi.”
“Khóc ra được thì sẽ đỡ hơn, cứ khóc đi.”
“Cả đời này, ai cũng sẽ gặp phải kẻ tồi tệ, không phải lỗi của em đâu.”
Sư tỷ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Đầu óc tôi mơ hồ, một cảm xúc không rõ tên cứ tràn ngập trong lòng ngực.
Tôi cắn chặt môi, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình, nhưng giọng nghẹn ngào lại không kìm được, len lỏi thoát ra từ kẽ môi.
Trước mắt tôi lúc thì hiện lên hình ảnh Mạnh Hoài Chi chăm chú nhìn Lâm Thiếu Sở, lúc lại là cảnh mẹ tôi quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu.
Những gì tôi từng trân trọng hóa ra chỉ là một giấc mộng do người khác cố tình bày ra đầy ác ý.
Dưới tác động của cồn, mọi cảm xúc bị kìm nén bấy lâu không thể kiểm soát được nữa.
Cuối cùng, tôi bật khóc.
7
“Phòng thí nghiệm sẽ mở chi nhánh ở nước ngoài, tôi sẽ sang đó. Ai muốn đi thì có thể nộp đơn xin vào cuối tháng này.”
“Chi phí sinh hoạt và học phí có thể sẽ phải tự túc, mọi người hãy nộp đơn vào cuối tháng.”
Trong buổi họp nhóm sáng thứ Hai, thầy giáo vừa uống trà vừa bình tĩnh nói ra tin này.
Thầy đã lớn tuổi rồi, bàn tay cầm tách trà cũng hơi run.
Khi đó, điểm thi cao học của tôi rất tốt, nhưng phần phỏng vấn tiếng Anh lại vô cùng tệ.
Trong hội trường rộng lớn, vừa mở miệng, tôi đã thấy ánh mắt một số giám khảo dao động.
Sau khi kết thúc phần phỏng vấn, cả hội trường lặng như tờ, chỉ chưa đầy hai phút, họ đã vội vã kết thúc, tôi tê dại bước ra khỏi cửa, lòng nghĩ nếu trượt thì phải làm sao.
Không ngờ cuối cùng, thầy lại chọn tôi.
Ông là bậc thầy trong lĩnh vực nghiên cứu sinh học, cũng chính là người mà tôi đặt làm nguyện vọng đầu tiên.
Thầy còn hai năm nữa là nghỉ hưu, không ai mong muốn tạo được thành tích để chứng minh quyết định của thầy là đúng hơn tôi cả.
Sư huynh, sư tỷ nhìn tôi bằng ánh mắt ám chỉ, nhưng tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cả người ngây dại trên ghế.
Tôi biết rất rõ, một người sẽ không bị bất kỳ thứ gì đè bẹp, ngoại trừ tiền.
Tôi vô thức xoa đôi tay đang lạnh buốt của mình, tự trấn an:
“Không sao đâu, không sao đâu, cùng lắm thì nhận thêm vài công việc bên ngoài.”
Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, làm sao có thể, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà gom đủ mấy chục vạn đây?
Sau buổi họp, sư tỷ kéo tôi lại.
Chị ấy chưa bao giờ nói những lời khách sáo, luôn thẳng thắn như một lưỡi dao sắc bén.
“Tiểu Du, em nhất định phải đi nước ngoài, đây là cơ hội của những người bình thường như chúng ta.”
You cannot copy content of this page
Bình luận